Tất nhiên là Lục Ứng Tranh đã nghe được tiếng lòng của Du Hướng Vãn, anh cố tình chạy ra ngoài để “tình cờ gặp” bạn mình.
Du Hướng Vãn đối xử tốt với em gái anh, anh phải biết ơn, phải giúp đỡ cô một tay.
“Vừa hay tôi cũng rảnh, vậy tọi sẽ đi cùng cậu.”
Du Hướng Thần liên tục xua tay: “Cậu đi làm việc của cậu đi, tôi tự mình đi được rồi.”
Lục Ứng Tranh chỉ nói: “Không sao, tôi không vội.”
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần, Du Hướng Thần mới đồng ý cho Lục Ứng Tranh đi cùng.
Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, là bạn bè thân thiết.
Trên đường đi, vì buồn chán Du Hướng Thần bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Ứng Tranh này, cậu không biết đâu, vì cậu mà tôi phải chịu khổ rồi!”
Lục Ứng Tranh nhướng mày, khó hiểu: “Tại sao?”
Du Hướng Thần liền diễn tả lại một cách sinh động câu nói “đàn ông con trai thì phải biết đan áo len” của Du Hướng Vãn.
Cuối cùng, anh ta còn không quên dò hỏi: “Mẹ tôi nói cậu biết đan áo len, là thật sao?”
Ánh mắt anh ta mang theo tia hy vọng, giống như chỉ cần Lục Ứng Tranh lắc đầu, anh ta sẽ được ân xá vậy.
Tiếc là, Du Hướng Thần đã thất vọng rồi.
“Tôi biết đan thật.” Lục Ứng Tranh khẽ nhếch mép.
Thoạt nhìn Du Hướng Vãn xác thật là có thể nói ra những lời này.
Khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa, nhưng cũng khiến người ta không khỏi bật cười.
“Ôi!” Du Hướng Thần ôm mặt, hoàn toàn chết tâm.
Anh bất lực nói: “Xem ra cái khăn quàng cổ này nhất định phải đan rồi.”
Lục Ứng Tranh an ủi: “Cũng không khó đâu, tôi dạy cậu cách đan đơn giản nhất.”
Du Hướng Thần lại vui vẻ trở lại.
Nhưng mà, mấy giây sau, anh ta lại do dự.
“Vậy có thể dạy tôi cách đan khó hơn không?”
Anh vội vàng giải thích: “Không phải là tôi chê đâu.”
Du Hướng Thần lại một lần nữa bán đứng Du Hướng Vãn, nói ra lý luận “học người biết mười phần thì có thể học được năm phần”.
Anh ngượng ngùng nói: “Tôi muốn đan đẹp một chút.”
Lục Ứng Tranh bật cười.
Cô nhóc Du Hướng Vãn này, chỉ sợ là do bản thân không biết đan đi.
“Cậu không thể ăn một miếng mà trở nên mập mạp được, phải từ từ. Hơn nữa, cách đan đơn giản không có nghĩa là không đẹp. Muốn đan mũi kim đều và đẹp cũng cần phải bỏ tâm tư.”
“Được rồi, được rồi.” Nghe đến đây, Du Hướng Thần yên tâm hơn.
Chỉ cần có thể thay thế tấm lòng của anh là được.
Du Hướng Thần vui vẻ đồng ý: “Vậy thì tôi học cách đan đơn giản nhất vậy.”
Lúc này anh mới bừng tỉnh: “Hừ, con bé đó dám lừa tôi! Xem tôi về nhà có dạy dỗ nó không!”
Lục Ứng Tranh cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao lại muốn nói đỡ cho Du Hướng Vãn.
“Em gái cậu, cô nhóc ấy.” Lục Ứng Tranh khó khăn lắm mới nghĩ ra được một từ ngữ thích hợp: “Đầu óc rất linh hoạt.”
Du Hướng Vãn người có đầu óc linh hoạt, lúc này đang đan giỏ tre.
Vì một miếng ăn, cô thật sự phải vắt óc suy nghĩ.
Anh trai vì cô mà vất vả đến thị trấn để dò hỏi, cô nói là vào ngày anh kết hôn sẽ nấu cho anh một bữa ngon, vậy mà anh lại không tin!
Chuyện chú thì có thể nhịn, chuyện thím thì không thể nhịn được.
Đối với chuyện ăn uống, cô rất nghiêm túc!
Cách đan giỏ tre này là do cô học được trên mạng xã hội.
Chỉ là không biết có hiệu quả hay không.
Nếu như không hiệu quả, vậy thì chắc chắn là mấy blogger kia lừa cô.
Du Hướng Vãn đan được một lúc thì thấy mệt.
Tuy rằng cô có trí nhớ về việc đan giỏ, nhưng thứ này cần phải có kinh nghiệm mới có thể đan nhanh và đẹp được.
Ngón tay cô đã đỏ ửng lên mà vẫn chưa hoàn thành được một phần ba, đành phải đi tìm bố cầu cứu.
“Con định làm cái gì thế?” Du Đại Dân dùng bàn tay chai sạn của mình đan nhanh theo hình dạng mà con gái nói.
Du Hướng Vãn: “Đến lúc đó bố sẽ biết, con cũng không biết có được hay không nữa.”
Du Đại Dân bất lực: “Làm cái này để bắt cá à?”
Du Hướng Vãn kinh ngạc: “Sao bố biết?”
“Nhìn một cái, suy nghĩ một chút là biết ngay, trong thôn có thể làm được bao nhiêu việc chứ.” Ban đầu, Du Đại Dân cũng không nhận ra, nhưng mà đan dần dần hình dạng hiện ra, ông cũng đoán được đại khái.