Lục Ứng Tranh không có tâm trạng cãi nhau với mẹ, bây giờ toàn bộ tâm trí anh đều dồn vào tiếng lòng của Du Hướng Vãn.
Anh thích cô ấy khi nào?
Đây đúng là lời đồn vô căn cứ!
Hoàn toàn là bịa đặt, vô lý hết sức!
Du Hướng Vãn cũng cho là như vậy.
Lúc đầu, thấy Lục Ứng Tranh hay nhìn mình, cô còn tưởng là do mình quá quyến rũ.
Sau này, khi bốn mắt nhìn nhau ở trước cửa, Du Hướng Vãn biết ngay. Ánh mắt đó, không hề liên quan gì đến tình yêu nam nữ.
Du Hướng Vãn nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ dạy con phải nói lời thật lòng, bản thân mẹ cũng đừng tự biên tự diễn nữa.”
Hướng Hồng: “Mẹ tự biên tự diễn cái gì, thật sự là thím Du của con nói vậy.”
Du Hướng Vãn rất nghi ngờ tính xác thực của lời nói này.
[Trời ạ, rốt cuộc là thím Du nhìn nhầm cái gì vậy?]
[Cho dù có cho bọn con mười sợi dây tơ hồng, con và Lục Ứng Tranh cũng không có khả năng đâu.]
[Tuy rằng trong sách, Lục Ứng Tranh và anh hai là số ít những chàng trai trẻ trong thôn không bị nữ chính Đàm Hải Vi mê hoặc, đều là người đàn ông tốt. Nhưng con là ai chứ, con là người phụ nữ muốn chinh phục biển rộng sao trời trong tương lai, sao có thể vướng bận bởi chuyện yêu đương được chứ?]
Hướng Hồng vẫn đang giới thiệu: “… Con đi theo quân đội, biết đâu lại tìm được một công việc…”
Nghe đến đây, Du Hướng Vãn vội vàng vả mặt.
[Mẹ kiếp, động lòng rồi.]
[Công việc ở đó chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn làm ruộng.]
Nhưng cô vẫn chống lại được viên đạn bọc đường.
“Mẹ, con không biết hai người nghĩ như thế nào, nhưng mà bản thân con không hề cảm nhận được Lục Ứng Tranh thích con một chút nào cả. Chuyện này, đến đây là kết thúc.”
Bên kia…
Nghe hết toàn bộ câu chuyện, rốt cuộc Lục Ứng Tranh cũng hiểu ra mọi chuyện.
Anh quay đầu lại, nhìn mẹ mình với ánh mắt u ám.
“Mẹ, hôm nay mẹ nói gì với thím Hướng vậy?”
Du Thúy Lan lập tức khoe công: “Hôm nay mẹ đã rất nỗ lực đấy, chuyện của con và Vãn Vãn, có hy vọng rồi!”
Lục Ứng Tranh: “...”
Hy vọng gì chứ?
Du Hướng Vãn động lòng là vì cô ấy muốn có một công việc nhàn hạ.
Ngay cả một công việc cũng còn hấp dẫn hơn anh!
Anh cũng lười nói, dù sao thì Du Hướng Vãn không đồng ý, ai làm ầm ĩ cũng vô dụng.
-------
Hướng Hồng khuyên nhủ Du Hướng Vãn suy nghĩ kỹ càng, Du Hướng Vãn quay người đi ngủ luôn.
Tức đến nỗi Hướng Hồng đập mạnh vào chăn một cái, rồi bỏ đi.
[Đánh đi, đánh đi, dù sao cũng đánh vào chăn, con chẳng đau chút nào đâu.]
Du Hướng Vãn ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Hôm nay cô không có cớ gì để trốn việc, đành phải ra ruộng làm việc.
Nhưng mà ai ngờ được, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
“Hướng Hồng này, tôi đã nói con gái nhà chị xinh đẹp mà, tiếng lành đồn xa, tôi quen biết rất nhiều chàng trai ưu tú ở thị trấn đấy.”
Bà mối nói chuyện rôm rả với Hướng Hồng.
Du Hướng Vãn ngơ ngác.
[Mình trở thành miếng bánh ngon rồi sao? Ngay cả người trong thị trấn cũng biết đến mình?]
Lúc bà mối vào thôn cũng không hề che giấu, chẳng mấy chốc, cả thôn đều biết bà mối ở thị trấn đến để mai mối cho Du Hướng Vãn.
Các bà, các cô, các thím hàng xóm láng giềng đều bàn tán chuyện này.
Du Hướng Vãn lại một lần nữa lọt vào top 1 bảng tìm kiếm hot nhất của thôn, còn hot hơn cả hot search.
“Không phải Vãn Vãn vừa mới ly hôn sao, sao lại có người để ý đến nó chứ?”
“Xinh đẹp chứ sao, lại còn là học sinh cấp ba duy nhất trong thôn, bố nó lại là đội trưởng nữa.”
“Hừ, xinh đẹp cái gì, tôi thấy chắc là do nhà nó tự biên tự diễn, sợ sau này không gả được, nên mới cố tình diễn trò này thôi!”
“Này, sao bà có thể nói như vậy chứ…”
Nghe được chuyện này, Du Thúy Lan vội vàng chạy về nhà thông báo cho Lục Ứng Tranh.
“Một nhà có con gái trăm nhà cầu, con xem đi, con xem đi, con không sốt ruột thì có người sốt ruột, lỡ như Vãn Vãn thật sự đồng ý xem mắt rồi, con có mà ế vợ cả đời đi!”
Lục Ứng Tranh thản nhiên ngồi trên ghế đọc sách, không thèm ngẩng đầu lên.
“Vốn dĩ là mẹ tự mình suy diễn, con chưa từng nói là con thích Du Hướng Vãn.”