“Đói quá, bọn trẻ đó có năng lượng thật sự quá dồi dào!”
Du Hướng Vãn ôm lấy hộp cơm mà Lục Ứng Tranh mang từ nhà ăn về, xúc một thìa lớn.
Lục Ứng Tranh gắp thức ăn cho cô: “Chậm thôi.”
Bình thường đều là anh ôm bát cơm ăn ngấu nghiến, Du Hướng Vãn khuyên anh ăn chậm lại, không ngờ hôm nay vị trí lại đảo ngược.
“Cảm ơn.” Du Hướng Vãn nuốt thức ăn trong miệng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây