Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

Giống như đang tham gia chương trình “Biến hình ký” vậy!

Điều đáng sợ nhất là, Du Hướng Vãn biết rõ chương trình “Biến hình ký” của người khác chỉ kéo dài vài ngày, vài tuần hoặc vài tháng, còn cô thì phải chịu đựng vài năm!

[Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mấy năm... Trời ơi, tôi không chịu nổi mất!]

Du Hướng Vãn lê bước về nhà.

Con đường này dường như dài bất tận.

Lục Ứng Tranh đứng ở cửa, khoanh tay nhìn bóng dáng đang lê bước từ xa.

Anh luôn nghe thấy tiếng lòng của Du Hướng Vãn.

Du Hướng Vãn lải nhải không ngừng, cũng may là nhờ tính cách này của cô mà anh mới có thể suy đoán ra được rất nhiều thông tin từ tiếng lòng của cô.

Dường như cô ấy rất được nuông chiều, chưa từng làm việc nặng nhọc.

Ngay cả việc nhổ cỏ cũng không thể chịu đựng được, chẳng lẽ là người thành phố?

Tuy anh không thân thiết lắm với Du Hướng Vãn trước đây, nhưng anh cũng biết, Du Hướng Vãn trước đây tuy được nuông chiều nhưng vẫn luôn làm việc nhà nông.

Chắc chắn cô ấy sẽ không phát ra tiếng lòng như hôm nay nếu như đã làm việc này từ lâu rồi.

Vậy nên, Du Hướng Vãn trước mắt này, có thật sự là Du Hướng Vãn không?

Làm thế nào mà cô ấy có thể “thay thế” được?

Và làm thế nào mà cô ấy biết được những chuyện mà cô ấy cho rằng chắc chắn sẽ xảy ra?

Cô ấy giống như một màn sương mù vậy.

Nhìn thấy được nhưng lại không thể nhìn thấu.

Lục Ứng Tranh tự cho mình là người từng trải, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy.

Có nên tra hỏi cô ấy, hay là tiếp cận cô ấy một cách lặng lẽ?

Anh không chắc chắn.

Du Hướng Vãn mệt mỏi đi đến cửa nhà thì nhìn thấy bóng dáng mặc quân phục màu xanh lục kia.

Cô nhìn sang, Lục Ứng Tranh cũng đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Ánh mắt sắc bén vô cùng.

Du Hướng Vãn thầm nghi ngờ trong lòng.

[Sao lại nhìn tôi như nhìn tội phạm vậy? Tôi đâu phải tội phạm, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật!]

Lục Ứng Tranh giật thót tim, trên mặt vẫn bình tĩnh quan sát thêm vài giây rồi mới thu hồi ánh mắt.

Bị tiếng lòng của Du Hướng Vãn nhắc nhở, đầu óc anh bỗng nhiên sáng suốt hơn rất nhiều.

Đúng vậy, nếu như điều kiện ban đầu của cô ấy tốt như vậy thì sao phải đến đây?

Cho nên, rất có thể cô ấy không phải là tự nguyện.

Hơn nữa, cô ấy tự nhận mình tuân thủ pháp luật, là người tốt.

Không phải Lục Ứng Tranh tự cao tự đại, anh đã từng bắt cả những tên tội phạm hung ác, gặp qua đủ loại người.

Phân biệt một người là người tốt thật sự hay là đang giả vờ, anh vẫn có bản lĩnh.

Đối phương nói thật hay nói dối, anh cũng có thể nhìn ra được.

Anh chưa từng cảm nhận được ác ý từ Du Hướng Vãn.

Mà khi cô ấy nói tiếng lòng rằng mình là người tốt, anh cũng có thể nhìn ra được cô ấy không hề nói dối.

Chính sự mâu thuẫn này đã khiến tình hình trước mắt trở nên khó xử hơn.

Nhìn theo bóng dáng Du Hướng Vãn đi vào nhà, anh lại nghe thấy tiếng chào hỏi từ nhà bên cạnh, nghe có vẻ như Du Hướng Vãn và người nhà rất hòa thuận.

Chỉ có một mình anh nghe được tiếng lòng của Du Hướng Vãn, nói cách khác anh không có chứng cứ nào chứng minh được Du Hướng Vãn trước mắt này đã bị “Thay mận đổi đào”.

Nếu như thật sự nói ra chuyện mình có thể nghe được tiếng lòng, có khi anh lại là người bị đưa đi kiểm tra đầu óc trước.

Thật là khó giải quyết.

Lục Ứng Tranh thu hồi tầm mắt.

Anh đang định đóng cửa thì vô tình quay đầu lại, lại nhìn thấy một cái đầu sau cánh cửa nhà bếp co rụt lại.

Lục Ứng Tranh: …

“Cạch”, khóa cửa lại.

Lục Ứng Tranh sải bước dài, đi vào bếp.

“Lục Ứng Tiêu.”

Du Thúy Lan lập tức ôm chầm lấy cô con gái nhỏ, trừng mắt nhìn con trai: “Làm gì đấy?”

Lục Ứng Tiêu vùi mặt vào lòng Du Thúy Lan, để lộ ra cái gáy đen nhánh.

Lục Ứng Tranh bất lực.

Anh còn chưa nói gì, chỉ mới gọi tên em gái thôi mà mẹ đã như vậy rồi.

Cô em gái này nhỏ hơn anh những mười lăm tuổi.

Năm cô bé sinh ra, anh đã là một cậu bé choai choai rồi.

Lúc anh đi lính, cô bé còn chưa biết gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)