Du Thúy Lan nói bóng gió: “Nói đến chuyện này, Ứng Tranh bằng tuổi Hướng Thần nhà em đấy, Hướng Thần sắp có tin vui rồi đúng không?”
“Haizz, Ứng Tranh nhà chị vẫn chưa có đối tượng, nếu em có cô gái nào tốt thì đừng quên Ứng Tranh nhà chị nhé.”
“Chị cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần giống như Vãn Vãn là được rồi!”
Du Hướng Vãn đang được nhắc đến: ???
Cô chỉ đang ngồi ăn dưa thôi mà, hạt bí cũng có chữ “dưa” đấy, sao lại nhắc đến cô rồi?
Cô vừa mới ly hôn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ!
Các đồng chí nữ muốn làm mai mối cưới vợ gả con, đều gấp gáp như vậy sao?
****
Du Hướng Vãn cảm thấy nơi này không nên ở lâu.
Cô giữ chặt túi hạt bí, kéo kéo tay áo Hướng Hồng: “Mẹ, bố nói lát nữa còn phải xuống ruộng.”
Hôm nay trong thôn náo nhiệt như hát tuồng, người trong thôn không có tâm trạng làm việc, nhưng Du Đại Dân là đội trưởng sản xuất nên không thể chiều theo mọi người được.
Ông bảo Hướng Hồng dẫn hai đứa con về nhà trước, chủ yếu là không muốn để Du Hướng Vãn nhân vật chính của câu chuyện, khơi gợi hứng thú buôn chuyện của mọi người.
Nhưng việc xuống ruộng thì vẫn phải xuống.
Du Hướng Vãn, một người phụ nữ mới ly hôn, cũng không ngoại lệ.
Kết hôn thì được nghỉ một ngày, nhưng ly hôn thì không cần thiết, không có gì quan trọng hơn sản xuất!
Không có gì quan trọng hơn việc kiếm công điểm để lấp đầy bụng!
Hướng Hồng vỗ trán: “Ôi, đúng rồi!”
“Chị Thúy Lan, bọn em về trước đây, Ứng Tranh khó khăn lắm mới về, mấy ngày nay chị nhất định là phải xin nghỉ rồi, vậy thì ở nhà dành thời gian cho con trai đi!”
Du Hướng Vãn lễ phép chào tạm biệt.
Cửa sân nhà họ Lục vừa đóng lại, hai người trẻ tuổi đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Ứng Tranh suýt chút nữa thì đào được ba phòng ngủ một phòng khách dưới đất rồi.
Anh cứ tưởng mẹ anh chỉ nói đùa thôi, không ngờ bà lại thật sự sắp xếp như vậy.
“Mẹ! Sau này mẹ đừng nói lung tung nữa, con và...”
Và Du Hướng Vãn kỳ quái kia? Sao có thể chứ?
Du Thúy Lan coi lời Lục Ứng Tranh nói như gió thoảng bên tai, bà chẳng thèm nhìn anh đã bỏ đi luôn.
Cái thằng con trai này, trên người nó, thứ cứng đầu nhất chính là cái miệng.
Không thích người ta mà cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta?
Đợi đến lúc nó theo đuổi được con gái nhà người ta thì muỗi cũng tuyệt chủng hết rồi.
Còn ngoài cổng, hai mẹ con cũng đang nói chuyện.
Du Hướng Vãn cứ tưởng giả vờ mất trí nhớ là có thể tránh được sự mai mối của Du Thúy Lan.
Nào ngờ, đồng chí Hướng Hồng lại động lòng.
“Vãn Vãn, không phải mẹ giục con, nhưng mà đứa nhỏ Ứng Tranh này thật sự rất tốt…”
Du Hướng Vãn ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghiêm túc đấy à?”
Hướng Hồng: “Tất nhiên là mẹ nghiêm túc rồi.”
Du Hướng Vãn: “Nhưng mà hôm nay con mới ly hôn đấy!”
Hướng Hồng bừng tỉnh: “À, mẹ quên mất.”
Du Hướng Vãn: “...”
Chuyện này mà cũng quên được?
Chẳng lẽ mẹ cô không để tâm đến chuyện của Ngưu Kiến Văn chút nào sao?
Đúng là không để tâm thật, Hướng Hồng vừa đi vừa tiếc nuối gọi con cái đóng cửa khóa kỹ rồi ra ruộng làm việc.
Đều tại Ngưu Kiến Văn, đáng ghét!
Bà hận không thể khiến Ngưu Kiến Văn chưa từng xuất hiện.
Du Hướng Vãn lặng lẽ đi ra ruộng.
Du Đại Dân vì chiều lòng con gái nên hôm nay phân công nhổ cỏ.
Kỳ thực, cho dù không chiều lòng con gái thì Du Đại Dân cũng sẽ không phân công việc nặng nhọc gì cho cô.
Một là vì thương con gái, hai là Du Hướng Vãn cũng không làm được.
Rõ ràng, Du Đại Dân đã đánh giá cao Du Hướng Vãn rồi.
Gần đến giờ nghỉ, Du Hướng Vãn nhìn cánh đồng bát ngát, tay vẫn làm việc một cách máy móc, trước mắt tối sầm lại.
[Mệt quá, mệt quá...]
[A, bao giờ mới xong đây...]
[Hu hu hu, không chịu nổi nữa rồi, muốn về nhà nằm nghỉ quá...]
Cô từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố, gần như chưa từng làm việc nhà nông.
Trí nhớ cơ bắp của cơ thể khiến cô có thể làm việc thành thạo, nhưng sau khi làm việc xong lại là chuyện khác.
Cúi gập người, cúi đầu, cử động tay trong thời gian dài khiến cô cảm thấy toàn thân đau nhức.
[Tay tôi đau quá, cổ tôi đau quá, eo tôi cũng đau quá.]