Du Hướng Vãn cúi đầu ngại ngùng, trông ngoan ngoãn vô cùng.
[Mẹ ơi, cái tát này thật sự đau quá!]
[Biết lỗi rồi, lần sau còn dám.]
[Lúc đó trèo tường là cách tốt nhất rồi, thím Du, có trách thì đừng trách cháu, sau này đợi cháu kiếm được tiền, sẽ mời thím ăn bữa lớn!]
Lục Ứng Tranh vừa về nhà đã kiểm tra rồi.
Trên tường quả thật có dấu chân.
Nhưng Du Thúy Lan không biết.
“Chị cũng không để ý, không sao, Vãn Vãn không phải cố ý, tình thế bắt buộc mà.”
Dưới sự thúc giục của Hướng Hồng, Du Hướng Vãn nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, thím Du.”
Du Thúy Lan cười híp mắt: “Không sao không sao, nhìn Vãn Vãn ngoan chưa kìa, em cũng đừng trách con bé nữa.”
Lục Ứng Tranh đã chắc chắn giọng nói đột nhiên xuất hiện bên tai là của Du Hướng Vãn.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Du Hướng Vãn ở khoảng cách gần như vậy.
Nếu không nghe được tiếng lòng của Du Hướng Vãn, chắc anh cũng sẽ giống những người khác, nghĩ rằng Du Hướng Vãn đang ngại ngùng.
Đúng là cô gái xảo quyệt!
Du Hướng Vãn hoàn thành nhiệm vụ của mình, tự giác lui xuống.
Không có việc gì làm, cô bắt đầu quan sát sân nhỏ nhà họ Lục.
Tối qua đã nhìn thấy đại khái, ban ngày nhìn, càng thấy rõ ràng hơn.
[Góc tường trồng hoa trồng cỏ còn trồng hành gừng, được đấy được đấy, trồng hành gừng là người biết sống, trồng hoa cỏ là người biết hưởng thụ.]
Du Hướng Vãn nhìn một vòng, đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn về phía Lục Ứng Tranh.
Cô phát hiện Lục Ứng Tranh từ lúc ở ký túc xá thanh niên tri thức đến bây giờ, cứ nhìn cô mãi.
[Nhìn tôi làm gì?]
[Tôi xinh đẹp cũng không thể nhìn như vậy chứ, nhìn nữa là phải trả tiền đấy! Anh bạn!]
Lục Ứng Tranh: ...
Anh dời mắt đi chỗ khác.
Du Thúy Lan vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của con trai mình.
Thấy Lục Ứng Tranh cứ nhìn chằm chằm Du Hướng Vãn, bà thật sự bó tay.
Trước mặt mẹ vợ, phải thể hiện cho mẹ vợ thấy chứ, đừng có nhìn con gái nhà người ta, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu!
Nhưng mà, điều khiến bà an ủi là cô gái nhà người ta cũng không hề thờ ơ.
Hai người trẻ tuổi hình như đang liếc mắt đưa tình?
A, có triển vọng rồi!
Đồng chí Du Thúy Lan với nội tâm phong phú, như đã nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp của con trai mình - chàng trai độc thân lớn tuổi cưới cô gái nhà bên.
“Chị Thúy Lan, mấy quả trứng gà này chị cầm lấy, vừa hay Ứng Tranh về rồi, em thêm món cho thằng bé.” Hướng Hồng cuối cùng cũng đưa ra cái giỏ vẫn luôn xách trên tay.
Mấy quả trứng gà này coi như là tạ lỗi, nhưng nói thẳng ra lại làm tổn hại đến quan hệ của hai nhà.
Du Thúy Lan liên tục xua tay: “Không được, em cầm về cho Vãn Vãn ăn đi.”
“Ôi dào, không phải thứ gì quý giá, chỉ là mấy quả trứng gà thôi. Chị không nhận, chẳng lẽ là muốn nói chuyện Vãn Vãn trèo tường ra ngoài? Đây coi như là phí bịt miệng.” Hướng Hồng nói đùa.
“Đương nhiên là không nói ra ngoài rồi.” Du Thúy Lan nói: “Chị nhìn Vãn Vãn lớn lên, đã coi Vãn Vãn như con gái ruột.”
Một cô con dâu chẳng phải là bằng nửa đứa con gái sao.
“Nào, quà vặt cho Vãn Vãn!”
Du Thúy Lan lấy hết hạt bí đỏ trong túi ra nhét vào túi Du Hướng Vãn.
“Vừa rang xong, thơm lắm.”
Mắt Du Hướng Vãn sáng lên.
Đây chính là nông sản sạch chính hiệu, ở hiện đại khó mà mua được.
“Cảm ơn thím Du, cháu rất thích!”
“Ha ha ha, thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.” Du Thúy Lan quay đầu lại, giật lấy hạt bí đỏ trong tay Lục Ứng Tranh, tiện thể liếc anh một cái.
Lục Ứng Tranh: ???
Sao lại lườm anh?
Du Thúy Lan thầm than trong lòng, con trai bà đúng là không biết thể hiện gì cả, cái gì cũng phải dựa vào bà.
“Con trai chị vừa nãy còn nói muốn bóc hạt bí cho chị, còn chưa kịp thì hai người đã đến rồi, Vãn Vãn này, nào, cho cháu hết.”
Lục Ứng Tranh: Con nói vậy hồi nào?
Không phải mẹ vẫn luôn nói tự mình cắn hạt bí mới ngon sao?
Hướng Hồng rất biết điều, khen ngợi: “Ứng Tranh đúng là đứa con hiếu thảo.”
Du Thúy Lan xua tay: “Hiếu thảo với chị thì có ích gì, sau này đối xử tốt với vợ mới là tốt. Nó cũng không còn nhỏ nữa.”