Hứa Mục Chu tỉnh lại trong hỗn loạn, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thanh Như, còn nghe thấy tiếng khóc của cô.
Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
“Vợ, em đừng khóc.”
Giọng nói của Hứa Mục Chu rất nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai Tiêu Thanh Như, vô cùng rõ ràng.
Thấy anh tỉnh lại, cô vội vàng lau nước mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây