Tiêu Thanh Như trợn mắt, lúc đang nhìn xung quanh thăm dò lại phát hiện Hứa Mục Chu đang nghiêm túc viết gì đó.
Chỉ cần được ở bên cạnh anh, dù đi đâu, dù thứ chờ đợi bọn họ có là gì chăng nữa, Tiêu Thanh Như vẫn không hề sợ hãi.
Cô lại nằm xuống lần nữa, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, từ từ nhắm mắt.
Lúc này, xe lửa bắt đầu chuyển bánh, tiếng loảng xoảng leng keng vang lên, Tiêu Thanh Như mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Xe lửa dừng ở trạm mấy lần, mãi đến tận giữa trưa vẫn không có hành khách nào vào khoang của bọn họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây