Lúc Hứa Mục Chu trở về, canh gà đã được hầm rất thơm, bên trên còn nổi một lớp dầu ăn màu vàng, màu sắc rất đẹp, nhìn rất thơm ngon.
Thịt phải được hầm chậm rãi mới ngon miệng, đậy nắp bếp than lên, chỉ chừa một lỗ nhỏ để thông gió.
“Vợ ơi, chúng ta ngủ một giấc trước đi.”
Tiêu Thanh Như nằm xuống ghế sofa: “Ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, nghĩ đến cuộc sống như thế này cũng rất đáng sợ.”
Hứa Mục Chu ngồi xổm bên cạnh, vuốt tóc cô: “Em không cần làm cái gì cả, đây không phải cuộc sống thần tiên sao, sao có thể đáng sợ chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây