Bà liền cảm thấy buồn cười, vẫy tay bảo Tô Khuynh Nhan tới gần mình rời đem tay của Tô Khuynh Nhan và Hoàng Phủ Tinh Thần đặt lên một chỗ, vỗ vỗ lên mu bàn tay của cả hai, mỉm cười hiền hòa nói: "Đã là tình yêu đến từ hai phía thì về sau ở chung cho tốt, chờ hôm nào sức khỏe ta tốt sẽ nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu bàn bạc hôn sự của hai con."
Còn một năm nữa là Tô Khuynh Nhan đủ mười lăm tuổi, đã tới tuổi thành thân rồi, không có danh phận mà ở cùng một chỗ với một người nam nhân để cho người ngoài đàm tiếu thì không bằng để cho bọn họ sớm ngày thành thân đi.
Tô Yên Nhi cảm thấy chính mình cần phải như vậy, dĩ nhiên sẽ không hy vọng Tô Khuynh Nhan phải chịu khổ giống như nàng năm đó.
Năm đó nếu không phải bà kiên nhẫn muốn ở lại trong nhà chờ thêm hai năm sau mới thành thân với Sở Vân Khiêm thì không biết sẽ thành cái dạng gì nữa, khiến cho người một nhà như bọn họ lại phải xa cách thời gian dài đến như vậy.
Sở Vân Khiêm nghe thấy được lời nói của Tống Yên Nhi liền lập tức nóng giận: "Không được, Nhan Nhi của chúng ta còn nhỏ như vậy sao có thể cứ như vậy mà thành thân với hắn chứ, không được, không được, người làm cha như ta không đồng ý."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây