Tô Khuynh Nhan lúc này đang đắm chìm trong nỗi buồn ly biệt, còn không phát hiện ra có gì đó sai sai, nàng rất tự nhiên mà "Ừ" một tiếng.
Hai người bọn họ đứng quay lưng lại với ánh sáng, bóng của hai người kéo dài trên mặt đất, tựa sát vào nhau.
Tống Trạch Vũ cũng tới tiễn phụ thân hắn ta, hắn ta đứng ở bên cạnh bọn Tô Khuynh Nhan, chỉ nhìn bóng dáng trên mặt đất, hắn ta đã có một loại cảm giác giống như mình vừa bị thồn cơm chó ngập họng.
"Hai người này rõ ràng cũng không phải đang trong loại quan hệ đó nhưng nhìn thế nào cũng giống như vậy, ngài nói xem tại sao bọn họ còn không nhanh chóng ở bên nhau chứ, chính bọn họ không vội, ta đây ở bên cạnh nhìn đã gấp muốn chết, nhất là mỗi lần ta nói chuyện cùng nha đầu kia, Hoàng Phủ Tinh Thần đều gắt gao nhìn chằm chằm ta, thật giống như là ta đang ngăn cản nha đầu Khuynh Nhan thích hắn vậy, ngài nói ta có oan hay không?"
Sở Vân Khiêm cũng không thèm nghe Tống Trạch Vũ đang nói cái gì, hắn ta đang trừng mắt cá chết nhìn Hoàng Phủ Tinh Thần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây