“Không ngờ đúng là thật, ngươi nhìn đi, các người không phải là sói mắt trắng thì là gì? Khuynh Nhan tốt bụng để Cẩu Thặng nhà các người ở, ăn ngon còn nuôi hắn ta béo lên mà các ngươi lại đi nói Khuynh Nhan ngược đãi Cẩu Thặng, không cho cậu ta ăn, không cho cậu ta mặc. Mấy người nhìn xem, thịt trên người Cẩu Thặng còn không phải là nhờ đồ ăn à? Ngươi thật sự nghĩ Cẩu Thặng nhà ngươi là thần tiên à. Nếu nha đầu Khuynh Nhan thật sự không cho cậu ta ăn thì cậu ta có thể sống được nhiều ngày mà không chết sớm sao?
Lưu Anh Anh thật sự tức giận, cảm thấy đau lòng cho Tô Khuynh Nhan, càng tức Tô Hiểu Dương và Cẩu Thặng.
“Ta nói mấy người đừng có đi nhà Khuynh Nhan mà mất mặt xấu hổ. Nhanh chóng về nhà mình đi, đừng khiến ta nghe thêm chuyện bồi thường, nếu không cho dù Khuynh Nhan có nói cái gì ta cũng muốn đuổi mấy người ra khỏi thôn. Thật sự không biết thôn chúng ta tạo nghiệt gì lại nuôi ra mấy người như các ngươi. Thật là mất mặt…
Những gì Trần Thị và Tô Hiểu Dương nói không có căn cứ, Lưu Anh Anh cũng không muốn bọn họ lại gây chuyện với Tô Khuynh Nhan, khiến lòng Tô Khuynh Nhan của bọn họ rét lạnh. Đặc biệt là hai người già Tô Hoằng Quang và Phương nương không thể chịu được kích thích.
Trần thị vốn nghĩ tìm giúp đỡ, có trưởng thôn đi cùng, bọn họ có đợi thì Tô Khuynh Nhan cũng không dám không ra ngoài. Nhưng không ngờ Lưu Anh Anh lại nói như vậy với bà ta, trong chốc lát, Trần Thị cứ ở nhà Tô Đại Cầu không chịu đi: “Nếu trưởng thôn không đi cùng chúng ta tới nhà nha đầu Tô Khuynh Nhan chết tiệt kia đòi công bằng thì chúng ta sẽ không rời đi. Ta không tin ngươi có thể đối xử với ta như thế?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây