Tô Khuynh Nhan nghe thấy y nói: “Hắn ta chưa thành thân, cũng chưa có con nhưng lúc còn nhỏ, ta từng hỏi hắn ta, hắn ta nói có thích một người con gái. Hắn ta nói dáng vẻ nàng ấy rất đẹp, rất thông minh cũng rất tự lập, không giống nhiều người đương thời. Mỗi khi nhìn nàng ta đều có cảm giác trước mắt phát sáng. Nhưng sau này không thấy nữa, hắn ta đã tìm nàng ta rất lâu vẫn không tìm được nên vẫn vì nàng ta mà không thành thân.
“Trước đây ta không hiểu, nghĩ sao thế giới này có thể tồn tại người con gái như vậy. Con gái hay có dáng vẻ làm nũng khiến người khác chán ghét. Thế nên trước đây ta mới không thích con gái, mãi tới khi gặp nàng thì ta mới tin người con gái như hắn ta nói thật sự tồn tại. Nàng giống như hắn ta miêu tả nên ta sợ hắn không tìm được người kia sẽ bắt nàng thay thế. Sau này cho dù hắn ta nói cái gì thì nàng cũng không được tin, chắc chắn không phải thật lòng. Trong lòng hắn ta chỉ có người con gái kia thôi, đến cả nằm mơ cũng gọi tên người kia.
Nghe Hoàng Phủ Tinh Thần giải thích, Tô Nhan Khuynh coi như đã hiểu. Lúc Sở Vân Khiêm và nàng ở cùng một chỗ luôn thích nói mấy lời người khác hiểu lầm là bởi vì nàng giống với người con gái hắn ta thích, giống đến mức hắn ta không thể phân biệt các nàng, là vậy sao?
Sơ Vân Khiêm là một nam nhân thành thục lại thông minh mà cái này cũng không phân biệt được sao? Có lẽ hắn ta thấy nàng và nàng kia rất giống nên mới trêu chọc nàng thôi.
Hoàng Phủ Tinh Thần không thích nói chuyện, đặc biệt là nói liên tiếp nhưng vì không để cho Tô Khuynh Nhanh sau này bị Sở Vân Khiêm cướp nên y mới miễn cưỡng nói nhiều vậy. Sau khi nói xong, y cũng tự cảm thấy có hơi ghét bỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây