Tô Hiểu Dương vừa nghe lập tức nóng nảy: “Mẫu thân, người muốn làm gì, Cẩu Thặng là nhi tử con, sao con có thể để cho nó đi hầu hạ người khác. Con cũng không làm.
Ở nhà nhi tử của nàng ta giống như bảo bối, cho tới bây giờ cũng chưa từng để cậu ta làm việc gì, sao có thể để cho cậu ta đi hầu hạ hai lão bất tử kia đây.
Trần thị tức giận vỗ đầu Tô Hiểu Dương một cái: “Ta nói trong đầu ngươi đều chứa nước sao? Trong nhà nha đầu chết tiệt kia nhiều hạ nhân như vậy còn thiếu người hầu hạ hai lão bất tử kia sao? Nếu thật sự Cẩu Thặng nhà ngươi đi qua đó, đó chính là tiểu thiếu gia, bọn họ còn không vội vàng tới hầu hạ nó sao?
Đợi đến khi Cẩu Thặng dỗ dành hai lão bất tử kia vui vẻ, còn không phải là Cẩu Thặng muốn gì thì hai lão gia hỏa kia sẽ cho cái đó sao. Đến lúc đó bọn họ còn có thể không đưa Cẩu Thặng đưa đến học viện Bán Sơn ư. Đợi đến khi Cẩu Thặng được đến học viện Bán Sơn, vậy về sau chính là Trạng Nguyên, một nhà chúng ta còn cần ở trong thôn nhỏ này nhìn sắc mặt người ta sống qua ngày sao?
Tô Hiểu Dương ngẩn người, hiểu ra lời Trần thị nói là có ý gì, vội vàng đi gọi Cẩu Thặng đến, nắm tay Cẩu Thặng đi về phía nhà Tô Khuynh Nhan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây