Tô Khuynh Nhan không trả lời lão ta được hay không, chỉ nhướng mày hỏi một câu: “Còn gì nữa không?
Tô Quang Diệu nghĩ đến gì, vẻ mặt đau lòng nói: “Khuynh Nhan, không phải phụ thân nói ngươi nha. Tuy rằng bây giờ ngươi có chút bạc, nhưng ngươi cũng không thể tiêu xài như vậy được. Hiện tại ngươi còn trẻ nên ở phương diện tiêu tiền vẫn còn thiếu một ít kế hoạch gì đó, cũng không biết việc kiếm tiền không hề dễ dàng. Ta thấy như vậy đi, bây giờ trên người ngươi còn có bao nhiêu bạc thì đưa hết cho ta đi, sau này phụ thân bảo quản giúp ngươi, nếu có chỗ nào cần dùng bạc, đến lúc đó ngươi lại đến xin ta là được.
Chỉ cần bạc đến tay lão ta, Tô Khuynh Nhan muốn lấy lại cũng không phải dễ dàng như vậy. Tuy nhiên nha đầu này ngốc như vậy có lẽ nàng cũng không nghĩ như vậy được.
Tô Khuynh Nhan uống trà, ngón tay gõ lên chén trà, ngước mắt trêu tức nhìn Tô Quang Diệu: “Nói xong rồi? Không có gì muốn bổ sung nữa sao?
Tô Quang Diệu nghĩ nghĩ trong đầu một chút, giống như chỉ có những thứ này không cần bổ sung gì, gật đầu: “Tạm thời chỉ có vậy đi, sau này nếu ta nghĩ đến cái gì thì sẽ nói cho ngươi biết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây