Tô Khuynh Nhan còn chưa mở miệng, Tô Hoằng Quang đã bác bỏ đề nghị của Phương nương, sợ Phương nương không hiểu, lại bổ sung: "Vĩ Ca Nhi là một hài tử ngoan, cũng là một hài tử có tự ái, cho dù chúng ta mua cho cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không dùng, còn sẽ tổn thương đến tự ái của hài tử đó, cảm thấy chúng ta đang thương hại nó, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến hài tử đó."
"Ồ." Phương nương nghe được lờ mờ hiểu, chỉ biết là làm vậy sẽ ảnh hưởng không tốt với Lâm Vĩ, liền bỏ ý định.
"Chúng ta đến dược phòng lấy thuốc rồi về nhà đi, sắc trời không còn sớm nữa."
Tô Khuynh Nhan ngẩng đầu nhìn sắc trời đã hơi tối xuống, còn không về nhà thì trời sẽ tối.
Vì vậy đoàn người bọn họ liền đến Đồng Hưng Đường lấy dược, rồi về thẳng thôn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây