Tô Hiểu Dương lập tức kéo chân đã gãy bò đến chỗ Cầu huyện lệnh: “Huyện lệnh đại nhân, ngài không nên nghe nha đầu chết tiệt này nói bậy bạ. Nó nói đều là giả, ta không hề đến nhà nó đánh người, cũng không lật đồ đạc trong nhà bọn họ. Chỉ là ta muốn đi thăm phụ mẫu ta mà thôi, là nó... là nó không hiểu sao lại ra tay với ta. Ngài không thể tin lời quỷ của nó. Huyện lệnh đại nhân, là dân phụ oan uổng…
“Đúng vậy đúng vậy, huyện lệnh đại nhân, ngài không nên nghe Tô nha đầu này nói bậy bạ. Lời nó nói đều là giả, ngài nhìn xem chân con dâu của dân phụ đều bị gãy, chúng ta mới là người bị hại. Ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng ta mới được…
Trần thị sợ Cầu huyện lệnh sẽ đứng về phía Tô Khuynh Nhan, nghe lời nàng, hai người đều sốt ruột, bọn họ đều vội vàng đi ra giải thích.
Cầu huyện lệnh vỗ kinh đường mộc trên bàn, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh lại.
Tuy rằng trực giác nói cho ông ấy biết nên tin tưởng lời tô Khuynh Nhan nói, nhưng thẩm án cũng không phải dựa vào trực giác. Ông ấy nhìn thấy ngoài mấy người Tô Khuynh Nhan ra, còn có Ngô Đan Đan và Lâm Mộ Thanh không nói gì nên đã hỏi bọn họ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây