Tô Khuynh Nhan bình thản nói, thuận tay mang một cái ghế tới ngồi xuống, lắc lắc chân chậm rãi chờ.
Ngựa nhà nàng thả cho ăn cỏ ở phía sau núi, muốn đóng ngựa vào xe rồi còn muốn kéo tới cũng không nhanh như vậy, không cần phải đứng mãi sẽ mỏi chân.
Ngô Đan Đan vẫn luôn rửa trứng vịt, nghe Tô Khuynh Nhan nói muốn đi huyện nha, ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: “Khuynh Nhan, lúc này sẽ không có việc gì chứ?
“Không có việc gì, tứ thẩm, người cứ yên tâm.
Tô Khuynh Nhan cho Ngô Đan Đan một ánh mắt để bà không cần lo lắng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây