Hoàng Phủ Tinh Thần đi ở phía trước, dáng người phong nhã ưu việt xuyên qua bụi cỏ dại, nhìn như không có cố ý trốn tránh, nhưng lại không có bất cứ thứ gì có thể dính vào trên người y.
Lúc Tống Trạch Vũ nói lời này, bọn họ đã đi tới sơn động nơi y trốn tránh lần trước khi gặp nạn. Y nhìn sơn động kia, mở miệng: “Sau khi gầy đi Tô Khuynh Nhan có chênh lệch rất lớn so với trước khi gầy đi không?
Tống Trạch Vũ không biết vì sao Hoàng Phủ Tinh Thần lại hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, trả lời: “Ừ, chênh lệch rất lớn, lớn đến mức giống như đổi thành người khác vậy. Đúng rồi, trước khi nàng gầy đi nhìn qua còn hơi lớn tuổi, ít nhất lớn hơn ba bốn tuổi so với bây giờ...
“Không đúng, Hoàng Phủ, ngươi sẽ không nghi ngờ Khuynh Nhan chính là ân nhân cứu mạng của ngươi chứ?
Sau khi nói xong, Tống Trạch Vũ liên tưởng đến lớn hơn so với tuổi thật ít nhất ba bốn tuổi, vậy không phải là rất gần 20 tuổi sao, kinh ngạc hỏi, sau khi hỏi xong, lại lắc đầu: “Không đúng, không thể, ta đã nói với Khuynh Nhan chuyện ngươi muốn tìm ân nhân cứu mạng. Nếu thật sự là nàng cứu ngươi thì chắc chắn nàng sẽ nhận ra ngươi mới đúng, hơn nữa chắc chắn nàng cũng sẽ nói ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây