Biểu cảm trên mặt Tống La Nhi cứng ngắc trong chớp mắt, ý thức được phản ứng của mình quá mức rõ ràng, lập tức tỉnh táo lại, mắt lạnh lùng, ngạo mạn, khinh thường nhìn Tô Khuynh Nhan: “Mẫu thân ngươi chẳng qua chỉ là một thôn phụ mà thôi đáng để ta đi quen biết nàng ta sao?
Nói xong nàng ta đứng lên liếc mắt nhìn Tống Trạch Vũ một cái: “Đi thôi, sau này ít đến nhà người nghèo như vậy ăn cơm, toàn mùi chua của nghèo kiết xác.
Tống Trạch Vũ áy náy nhìn Tô Khuynh Nhan, không cam lòng tình nguyện đứng lên, môi giật giật, giống như là đang nói: “Ta đã nói rồi, cô cô ta không dễ ở chung. Cũng là vì bất đắc dĩ ta mới dẫn cô cô tới đây, ngươi tuyệt đối đừng trách ta.
Tống La Nhi và Tống Trạch Vũ đi rồi, Tô Khuynh Nhan bọn họ đều không muốn ăn nữa.
Tô Quang Uy nhạy cảm nhận thấy những gì Tô Khuynh Nhan vừa nói có chút không thích hợp, hỏi: “Khuynh Nhan, vừa rồi vì sao con lại hỏi nàng ta có phải quen biết mẫu thân con không, chẳng lẽ con biết gì sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây