"Tô Đạt Cường, nương nói này, sau này số tiền bán lợn sẽ để cho con lấy vợ, con tự đi cắt cỏ cho heo đi."
Tô Cẩn Du vừa quay lại lập tức ném gùi và liềm cho Tô Đạt Cường, chiếc liềm rơi xuống cạnh chân Tô Đạt Cường, xém chút nữa là nện vào chân nó, Tô Đạt Cường sợ đến nỗi chân tay mềm nhũn, ngồi phịch trên đất.
Sau khi bình tĩnh thì khóc lớn: “Nương ơi, thằng nhãi này bắt nạt con, nương mau đánh nó giúp con đi, đánh nó thật mạnh vào…
Nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, trong lòng Điền Thúy Hoa sợ hãi đến mức suýt nữa thì tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Thấy Tô Đạt Cường không sao thì vỗ ngực, trừng mắt nhìn Tô Cẩn Du: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi có ý gì hả? Ai cho ngươi cái lá gan đó mà dám bắt nạt Cương Cường. Ta cảnh cáo ngươi, nếu Cường Cường xảy ra chuyện gì thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu."
Tô Cẩn Du quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn Tô Đạt Cường: “Chẳng phải là không xảy ra việc gì rồi sao? Hơn nữa, nếu xảy ra chuyện gì thì đó là do cái liềm kia gây ra chứ không phải chuyện của con. Muốn tính sổ thì cứ tìm cái liềm đó đi. Cái liềm là của nương, nương muốn xử lý nó thế nào nó cũng khôgn dám nói nửa lời đâu."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây