Tiết chưởng quỹ nhìn Tô Khuynh Nhan như vậy có chút do dự nhưng vẫn cắn răng: “Không được không được, gần đây hiệu thuốc này của ta ngay cả bạc vào thảo dược cũng không có, cho dù ta đồng ý cho ngươi, thuốc ngươi cần ta đây cũng không còn, ngươi vẫn nên nhanh đi đi, đừng tới cầu xin ta nữa...
Từ trước đến nay Đồng Hưng Đường làm ăn cũng không tốt lắm, cho dù là gần đây vì có thêm trà thảo dược mà làm ăn tốt hơn một chút, nhưng trí nhớ của dân chúng vẫn dừng lại ở trước kia, rất nhiều người họ đều sinh sống rất nhiều năm ở trên trấn.
Xem như là chứng kiến thời điểm Đồng Hưng Đường từ hưng thịnh đến suy tàn.
Trước kia thậm chí hiệu thuốc của Tiết chưởng quỹ liên tiếp mấy tháng không hề buôn bán, ông ta nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không ăn nổi, dân chúng xung quanh cũng đều biết.
Có mấy người vừa mới bắt đầu có chút đồng tình với Tô Khuynh Nhan, muốn giúp Tô Khuynh Nhan nói đỡ với Tiết chưởng quỹ, nhưng bây giờ nghe được lời Tiết chưởng quỹ nói thì lập tức bỏ ý định, khuyên Tô Khuynh Nhan: “Cô nương, ngươi vẫn nên buông tha cho Tiết chưởng quỹ đi. Lúc trước Tiết chưởng quỹ cho ngươi mượn bạc còn cho ngươi nợ tiền thuốc, đối với ngươi đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây