“Tôi biết anh sẽ có phán đoán của mình…” Thẩm Mặc nói: “Về phần chuyện ngày hôm nay, đều do tôi gây ra cả, tất nhiên... anh sẽ không cho tôi có cơ hội tự mình giải quyết, tôi biết anh sẽ giải quyết giúp tôi. Vì vậy, lần này tôi nợ anh một ân huệ.”
Không dễ dàng gì mới nghe được chữ “Nợ” từ trong miệng người phụ nữ này.
Nếu không nhờ có sự tồn tại của Diêu Diêu, cô nợ anh không ít đâu! Hợp tác với Tiêu lão gia để lừa anh, nếu truy cứu chuyện này ra, sợ rằng không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.
Nhưng nể đêm hôm đó anh thật sự thoải mái, cộng thêm có được đứa trẻ đáng yêu như Diêu Diêu, anh sẽ không nhắc lại chuyện lúc trước nữa.
“Trong lòng cô biết là tốt rồi.” Tiêu Bắc nói: “Có cơ hội nhớ trả. Tất nhiên, tôi không nghĩ là cô có thể trả được đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây