“May mà thư ký Chu nhìn thấy xe của cô ở phía đối diện.” Tiêu Bắc khép lại tập tài liệu cuối cùng, rồi mới lên tiếng nói: “Nếu sau này lại gặp nguy hiểm, cô nhớ phải gọi điện thoại cho tôi trước đấy, biết chưa?”
Vì vừa phải trải qua chuyện nguy hiểm, Thẩm Mặc và Diêu Diêu đều hơi mệt mỏi. Nhân lúc Tiêu Bắc đang giải quyết công việc, không có thời gian để ý đến bọn họ, hai người ngả người xuống nằm ngủ trên chiếc ghế salon rộng rãi.
May mà Thẩm Mặc ngả lưng vào trên ghế salon ngủ không sâu giấc cho lắm, Tiêu Bắc vừa lên tiếng, cô đã tỉnh lại.
“Biết rồi.” Vì vừa mới tỉnh lại, nên lúc nghe thấy Tiêu Bắc hỏi, cô tự nhiên vô thức đáp lại câu hỏi của anh.
Đến khi bật thốt lên những lời này xong, Thẩm Mặc mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô hơi lắc lắc đầu, nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình tĩnh như bình thường, sửa lại lời nói: “Cái đó... tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây