Kinh nghiệm nhiều năm cho cô biết, mỗi lần Giang Lan Nguyệt gọi cô là “Mặc Mặc” một cách thân thiết, đều là nhờ cô dọn dẹp hoa đào mới của Lục Gia Dật.
“Cũng không có chuyện gì…” Giang Lan Nguyệt cười nói: “Chỉ là cảm thấy có việc cần phải nhắc nhở cô trước, dù sao mỗi lần xảy ra chuyện này, cô đều là người đứng ra giải quyết... haizzz... Tôi chỉ mong lần này Lục tổng có hứng thú lâu hơn, chứ cứ thường xuyên bắt cô giải quyết hậu quả, tôi lo cô sẽ không chịu nổi.”
Thẩm Mặc nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, trong đầu thầm nghĩ, tốc độ thay đổi từ kẻ địch sang bạn thân của cô nhanh thật đấy, hơn nữa kỹ thuật diễn cũng có thể theo kịp với mức độ chuyển biến của hoàn cảnh.
“Mặc Mặc à, cô đừng không để tâm, tôi nói ra đều là vì tốt cho cô thôi…” Giang Lan Nguyệt nói: “Nghe nói lần này Lục tổng rất thích người phụ nữ đó, còn định push cô ta trở thành ngôi sao. Tên là gì ấy nhỉ... Thiên Thiên gì đó, hình như là xuất thân từ gái tiếp rượu quán bar.”
“Giám đốc Giang!” Thẩm Mặc nhếch môi cười khẩy nhìn cô ta: “Thật ra cô ở lại Lục thị thế này cũng hơi đáng tiếc. Đáng lẽ cô lên đi làm diễn viên, như vậy không chừng còn có thể giành được giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hay gì đó. Với lại, cho dù Lục tổng có niềm vui mới, người nên lo lắng cũng không phải là tôi, tôi thấy người cần lo lắng nhất phải là cô mới đúng, dù sao... cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Lục phu nhân mà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây