Tiêu Ngọc Sơn biết cháu mình là người cực kỳ khôn khéo, có lẽ dù mình cố tình phủ nhận, vẫn sẽ bị Tiêu Bắc nhìn ra sơ hở. Vậy nên, ông ấy giả vờ trở về bàn làm việc của mình xem lịch trình thư ký đưa tới sáng nay, im lặng một lúc lâu không trả lời.
“Chú không có việc gì cả, chỉ hơi mệt mỏi thôi, chú ý nghỉ ngơi vài ngày là được.” Tiêu Ngọc Sơn bỏ qua đề tài này, nói: “Chuyện cơm trưa cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ coi như là đi giúp chú dùng bữa cùng một vãn bối. Cháu cũng biết xã hội ngày nay hỗn loạn đến mức nào rồi đấy, nếu chú đi ăn riêng cùng con bé, đoán chắc ngày mai sẽ bị phóng viên viết thành 'Chủ tịch Tiêu thị đế quốc làm trâu già gặm cỏ non' .” Nhớ tới lời dặn của thư ký Trương, Tiêu Bắc gật đầu, quyết định nghe theo chú mình lần này.
“Nhưng chỉ lần này thôi nhé chú. Chú là người lãnh đạo của Tiêu thị, chú phải sẵn sàng thua cuộc.” Tiêu Bắc nói.
“Thằng nhóc nhà cháu... chẳng để lại cho chú chút thể diện nào cả!” Tiêu Ngọc Sơn cười phá lên nói.
Buổi trưa, nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn Tiêu thị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây