Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 49: Một người phụ nữ giống như thẩm mặc (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn nữa... Ngày mai gặp? Ba chữ này sắp trở thành cơn ác mộng của cô rồi.

Đến mức thậm chí cô phải suy nghĩ xem ngày mai có nên tìm lý do về sớm trước giờ. Nhưng cứ thế này, Lục Gia Dật sẽ càng có cơ hội gây khó dễ cho cô hơn... Thẩm Mặc cảm thấy, hiện tại mình giống như người đang vật lộn để tồn tại trong khe hở, lúc nào cũng có cảm giác nghẹt thở vô lực.

Lệ Nguyệt Cung, phòng tổng thống trên tầng 16.

Người phụ nữ xinh đẹp dán chặt lấy ở trước ngực Lục Gia Dật, nũng nịu nói: “Đều do anh cả... Lần này thì thảm rồi, làm sao sau này em tìm được bạn trai đây...”

Lục Gia Dật khẽ nhếch môi cười, anh ta không ngờ Diêu Thiên Thiên vẫn còn trinh. Tuy nhìn dáng vẻ làm nũng thuần thục của người phụ nữ này, chứng tỏ vừa nãy cô ta giả vờ ngây thơ, giờ đã bại lộ bản chất trà xanh của mình ra, nhưng vết tích màu đỏ trên giường sẽ không lừa người.

“Còn tìm gì nữa? Sau này cứ yên tâm đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.” Lục Gia Dật thuận miệng nói.

“Ghét...” Diêu Thiên Thiên khẽ cắn vào trên lồng ngực của anh ta, nũng nịu nói: “Chẳng lẽ em lại không biết mình có bao nhiêu phân lượng hay sao? Người sang tự biết mình mà... anh yên tâm, người ta sẽ không nghĩ bậy đâu, cũng sẽ không nói chuyện ngày hôm nay của chúng ta ra...”

“A? Vậy cô có mưu đồ gì?” Lục Gia Dật cảm thấy hơi thích thú, không ngờ người phụ nữ này có thể nghĩ thông suốt.

Diêu Thiên Thiên nhìn anh ta đầy nhu tình, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của anh ta. Lục Gia Dật vô thức tránh né bàn tay của Diêu Thiên Thiên, vẻ mặt đã tỏ ra hơi không vui.

Diêu Thiên Thiên là người thức thời, thấy phản ứng này của anh ta, cô ta quay sang đặt tay lên trên lồng ngực của anh ta, sâu xa nói: “Người ta đã là người của anh rồi còn gì... em ấy à, tâm khí rất cao. Đàn ông bình thường em cũng nhìn không thuận mắt… thay vì trao lần đầu tiên quý giá của mình cho một người đàn ông bình thường, nhìn đã không có cảm tình gì, còn không bằng trao cho người làm em rung động.”

“Cho dù có là thiêu thân lao vào lửa... lóe sáng trong khoảng khắc cũng đủ rồi. Chứ với người có xuất thân giống như em, đời này làm gì có cơ hội từ chim sẻ biến thành phượng hoàng... chỉ cần một đêm làm phượng hoàng giả, cũng đủ để em thấy mãn nguyện rồi.”

“Tôi thấy cô có suy nghĩ đấy, sao cô lại làm công việc này?” Lục Gia Dật hỏi.

Bởi vì nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Diêu Thiên Thiên từ góc độ này, nhìn cô ta thật sự rất giống với Thẩm Mặc.

Với lại tiếng cảm thán của Diêu Thiên Thiên mang theo đầy cảm xúc, khơi gợi hứng thú trò chuyện của anh ta. Nhưng... không phải là do anh ta có hứng thú với Diêu Thiên Thiên, mà anh ta muốn trò chuyện gì đó, tình cờ bên cạnh mình có một người mà thôi.

“Ông chủ, anh có biết không? Đám chị em của em đều nói, nếu có người khách hỏi em mấy câu tương tự như 'Tại sao lại làm công việc này', vậy chứng tỏ người đó đã hơi thích em rồi. Vậy nên, Lục tổng anh rất nguy hiểm...” Diêu Thiên Thiên vuốt ve làm nũng với Lục Gia Dật.

“A... Thuận miệng hỏi thôi.”

“Chắc câu trả lời sẽ phải làm cho anh phải thất vọng rồi…” Diêu Thiên Thiên không tiếp tục làm nũng với Lục Gia Dật nữa, ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường: “Nhà em không có em trai phải đi học, cũng không có cha mẹ bị bệnh nặng, lại càng không có cha mẹ vô lương tâm bắt em kiếm tiền nuôi gia đình. Lý do của em rất đơn giản...”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️