Trong KTV Phỉ Thúy Dạ Sắc, Tống Huy và Lục Gia Dật đang trò chuyện rất vui vẻ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cả hai đều là người lão luyện trên thương trường, đều vì lợi ích, nên không ai muốn để những xung đột nhỏ này ở trong lòng.
Với loại người mà ngoài người đẹp thì trong mắt chỉ có tiền tài và địa vị như Tống Huy, ngay cả khi có mối thù đoạt vợ, có lẽ an ta cũng có thể nhịn xuống, huống chi chỉ là chuyện thua thiệt nho nhỏ đó? Lục Gia Dật xem thường nhất là loại người này, nhưng cảm thấy rất hài lòng với những sắp xếp tối nay của anh ta.
“Lục tổng, anh uống... Uống rượu...” Nữ tiếp viên ngồi cạnh rụt rè nâng ly rượu lên.
Mượn ánh sáng mờ ảo trong phòng, cô cái này có vẻ ngoài giống Thẩm Mặc đến năm sáu phần. Đặc biệt là dáng vẻ ngây thơ kia, nhìn cực kỳ giống với Thẩm Mặc thời học sinh.
“Lục lão đệ à, cậu cũng phải nể mặt ông anh này uống một ly chứ?” Tống Huy cười nói.
Lục Gia Dật thoáng lóe lên ánh mắt xảo trá, cười nói: “Tống đại ca có lòng rồi...”
Anh ta không thể uống ly rượu này được, sao anh ta có thể chắc chắn trong ly rượu này không có thứ gì? Tống Huy có thể nhịn, nhưng không có nghĩa là anh ta không có lòng muốn phản kích.
Loại người này lúc mới đầu có thể nhẫn nhịn rất giỏi, nhưng đến cuối cùng sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén. Lục Gia Dật dặn dò Dương Tử Minh mấy câu, Dương Tử Minh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng bao.
“Cô thử đoán xem cậu ta đi làm gì đi?” Lục Gia Dật khoác tay lên trên bả vai của nữ tiếp viên, dùng giọng nói cực kỳ mập mờ hỏi.
“Tôi... sao tôi biết được...” Cô gái có kháng cự rất lớn với tiếp xúc tay chân như thế này, lặng lẽ xê dịch người sang bên cạnh.
“Sẽ là bất ngờ lớn đấy…” Lục Gia Dật vừa nói, vừa đẩy ly rượu đến trước mặt cô gái: “Uống đi, rồi tôi sẽ nói cho cô.”
Có thể là vì Lục Gia Dật dựa quá gần, làm cô gái hơi căng thẳng, nghe thấy anh ta nói vậy, cô ta cầm ly rượu lên uống ừng ực như là chạy thoát thân.
“ Đúng rồi, xem ra cũng có tửu lượng đấy...” Lục Gia Dật nói.
Thấy cô gái không ngần ngại uống rượu trong ly, Lục Gia Dật vẫn chưa hoàn toàn yên lòng. Ly rượu này không có đồ, không có nghĩa là ly tiếp theo cũng không có. Dương Tử Minh đi ra ngân hàng rút tiền, rồi trở về đặt xấp 100 đồng dày cộp lên bàn.
“Ai ui... Lão đệ hào phóng thật đấy...” Tống Huy vội cổ vũ, chỉ chỉ vào cô gái: “Cô tên... là Thiên Thiên, Thiên Thiên đúng không? Cố thông minh lên, làm Lục tổng vui vẻ vào.”
Cô gái nhìn xấp 100 đồng trên bàn, rồi lại quay sang nhìn về phía Lục Gia Dật bằng ánh mắt dò hỏi.
“Giờ cô sẽ uống hết rượu của tôi, uống một ly là năm tờ, xem cô có thể uống được bao nhiêu.” Lục Gia Dật nhàn nhã ngả người về lưng ghế phía sau, ánh mắt nhìn cô gái tên là Thiên Thiên cực kỳ mập mờ.
Bất thình lình, cô gái vỗ mạnh lên bàn, nghiêm mặt nói: “Gặp được vị khách hào phóng như Lục tổng đúng là may mắn của tôi. Nhưng cách này của Lục tổng có sỉ nhục người quá không?”
“Công việc của tôi đúng là tiếp rượu cho khách, nhưng không phải là đến mức không có giới hạn cuối cùng, cầm tiền rồi để mặc cho người khác sỉ nhục! Nếu Lục tổng không uống được rượu, tôi có thể chắn hết rượu Tống tiên sinh mời giúp anh, nếu Lục tổng cảm thấy hài lòng, lúc về nhớ típ cho tôi là được.”
Nghe thấy “Công chúa” nói năng thẳng thắn như vậy, ánh mắt của Lục Gia Dật thoáng ý châm chọc, nhưng vẫn vỗ tay cười nói: “Hay lắm!”