Biết ơn? Lần này, Thẩm Mặc cảm thấy mình thật sự kiếm lời rồi!
Tiêu Bắc không thèm hỏi xem Thẩm Mặc có đồng ý với cách chơi mới này không, bởi vì hôm nay Thẩm Mặc có thể lên xe của anh, cũng đồng ý để anh cùng đi đón Diêu Diêu, đã đủ để nói rõ câu trả lời của cô.
Anh đã nói quá nhiều lời với người phụ nữ này rồi, về phần xác nhận quan trọng kia, anh không muốn lãng phí nước bọt nữa.
Thẩm Mặc cười khẩy nói: “Nếu anh tôn trọng tôi, anh sẽ không giành con với tôi.”
Nghe thấy vậy, Tiêu Bắc không khỏi tối sầm mắt lại... dường như anh không ngờ người phụ nữ này lại có phản ứng thế này?
“Lục tổng, tối nay công ty chúng ta đã hẹn với Tống tiên sinh, nhưng em thấy có vẻ tâm tình của Lục tổng không được tốt. Nếu không, để em đi cùng Lục tổng nhé?” Giang Lan Nguyệt thận trọng hỏi, Lục Gia Dật đã đứng ở trước cửa sổ sát đất của tòa nhà Lục thị khoảng mười lăm phút rồi.
Thẩm Mặc lên xe của người đàn ông kia, cũng đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Anh ta cũng không biết mình đang nhìn gì, chỉ cảm thấy trong lòng rối bời.
Sáu năm qua, tuy sự tồn tại của thằng bé đó đã chứng minh Thẩm Mặc phản bội anh ta, cũng chứng tỏ Thẩm Mặc không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì. Nhưng ít nhất trong sáu năm này, anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy cô lên xe của người đàn ông nào, về vai sát cánh với người đàn ông nào.
“Lục tổng... Đừng nhìn nữa... anh thế này, làm em rất đau lòng…” Giang Lan Nguyệt nhân cơ hội nói: “Sáu năm qua, em đã nhìn thấy anh thất hồn lạc phách như thế này vô số lần rồi... Gia Dật, tại sao anh cứ mãi dõi mắt nhìn về phía người bỏ rơi anh chứ, đến bao giờ anh mới có thể nhìn thấy em luôn lặng lẽ đứng sau lưng anh, đau lòng vì anh... anh biết rõ, anh và Thẩm Mặc đã không thể trở về được nữa rồi mà.”
Giang Lan Nguyệt nói rất nhẹ, nhưng cô ta có thể khẳng định, Lục Gia Dật nghe thấy những lời này. Chính giọng điệu này, mới có thể dẫn dắt kéo sự mất mác trong lòng Lục Gia Dật lên tới cực điểm, mới có thể khiến trái tim của Lục Gia Dật lại hóa thành tro tàn. Chỉ có vậy, cô ta mới có cơ hội.
“Sao cô biết chuyện hôm nay hẹn với Tống Huy?” Lục Gia Dật quay lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén.
Giang Lan Nguyệt bị dọa sợ giật cả mình, cũng biết mình vừa tính toán nhầm rồi! Lục Gia Dật của hiện tại đã khác hoàn toàn với sáu năm trước, lý trí đến đáng sợ.
“Cái này, chẳng phải là... có rất nhiều người trong công ty biết hay sao, thư ký Lưu đích thân tới hẹn trước, đối phương làm việc rêu rao như vậy, em muốn không biết cũng khó...” Giang Lan Nguyệt vội cười nói: “Lục tổng à, xem ra lần này chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ được Tống thị rồi. Đều do Lục tổng anh minh cơ trí, mới khiến Tống Huy không thể không tiếp tục cúi đầu trước Lục thị.”
Cô ta không nói dối, vì nhìn thấy thư ký Lưu đích thân tới đây, cô ta mới cố tình nghe ngóng thôi. Về phần Lục Gia Dật nghi ngờ cô ta cài tai mắt vào, cô ta hoàn toàn không có bản lĩnh đó.
“Nếu cô còn muốn tiếp tục làm việc ở Lục thị, cô hãy đổ dồn hết tất cả tâm sức vào trong công việc cho tôi, hiểu không?” Lục Gia Dật lãnh đạm liếc nhìn Giang Lan Nguyệt, rồi đi ra khỏi tòa nhà Lục thị.
“Lục...” Giang Lan Nguyệt rất muốn đuổi theo, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt của Lục Gia Dật lúc nãy, cô ta tự nhiên phải giành đường lui cho mình.