Tất nhiên, cô cũng biết Tiêu Bắc sẽ không quan tâm đến hành động nhỏ này. Lúc anh ta muốn nói, bạn không muốn nghe anh ta vẫn sẽ nói; lúc anh ta không muốn nói, mặc kệ bạn khóc lóc cầu xin hay kề dao ở cổ anh ta, anh ta vẫn sẽ không nói.
Thẩm Mặc cũng cảm thấy hơi kỳ quái, mình chỉ gặp người này có mấy lần, sao có thể hiểu rõ anh ta đến vậy? Có lẽ là do cô hiểu về loại người này. Thẩm Mặc thầm tự an ủi mình như vậy.
“Tôi nghĩ, chắc Thẩm tiểu thư không muốn con của mình phải chịu thương tổ, đúng không?” Tiêu Bắc lại trầm mặc một lúc lâu, rồi mới lên tiếng hỏi. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng tỏ, như nói rõ sự im lặng vừa nãy của mình chỉ là một kích đột phá.
“Đương nhiên.” Thẩm Mặc nói.
“Hơn nữa, trong lòng Thẩm tiểu thư cũng biết rõ, một khi ra tòa, cô... Không phải là đối thủ của tôi.” Tiêu Bắc nói: “Tôi nghĩ chắc cô đã đoán ra được thân phận của tôi rồi, nhưng tôi cũng phải nói rõ cho cô biết, ngay cả khi tôi không chạy quan hệ, chỉ dựa vào luật sư và bản án ngoài tòa, cuối cùng Diêu Diêu vẫn sẽ được xử cho tôi thôi.”
Tiêu Bắc nhìn cô, ánh mắt sáng tỏ của anh làm Thẩm Mặc cảm thấy hơi sợ hãi. Thậm chí là có... cảm giác không chiến tự thua.
Điều bất đắc dĩ nhất là, cô biết tình hình theo như lời Tiêu Bắc nói có xác suất xảy ra rất lớn. Tuy cô sinh ra Diêu Diêu, luôn chăm sóc cho Diêu Diêu.
Nhưng đúng là hôm đó Tiêu Bắc đã nhìn thấy cô ở quán bar. Với lại, chuyện hôm đó rất có khả năng sẽ bị người ta đổi trắng thay đen nói thành thức trắng đêm mua say, tìm cớ gây sự. Phải biết rằng, khả năng thu thập chứng cứ và mồm mép của luật sư rất lợi hại. Chưa kể, một trong những yếu tố quyết định trong các vụ kiện tụng tranh chấp quyền nuôi con là —— khả năng kinh tế.
Về khả năng kinh tế, Tiêu Bắc thật sự bỏ cách cô rất xa. Như vậy, rõ ràng đi theo Tiêu Bắc sẽ có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ hơn.
Từ những yếu tố này, cô đã nắm chắc phần thua. Điều duy nhất cô có thể hy vọng vào là, Tiểu Mạch sẽ chọn cô. Nguyện vọng của đứa trẻ có ảnh hưởng rất lớn đến phán quyết chung của tòa. Nhưng... cô thật sự có thể nhẫn tâm bắt Tiểu Mạch ra tòa lựa chọn, lựa chọn muốn cha hay là muốn mẹ được sao? Cô không làm được!
“Vậy cách chơi mới của anh là gì?” Thẩm Mặc hỏi.
“Hiển nhiên là cuối cùng Diêu Diêu vẫn sẽ rời khỏi cô…” Tiêu Bắc nói: “Nếu để thằng bé rời đi trong đau khổ, vậy tại sao không để thằng bé ra đi trong vui vẻ?”
“Anh có ý gì...” Thẩm Mặc không hiểu ý của Tiêu Bắc cho lắm.
Trên thực tế, từ khuôn mặt đến 80% thời gian chỉ có biểu tình lạnh lùng và trầm ổn của anh, cô không nhìn ra được gì.
“Từ hôm nay trở đi, cô không được ngăn cản Diêu Diêu gặp tôi, cô phải cho thằng bé làm quen với việc ở bên tôi, cho đến khi thằng bé có thói quen ở riêng bên tôi. Chờ khi nào thằng bé thích ứng được, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, một khoản tiền khổng lồ, tôi có thể bảo đảm rằng cô tiêu khoản tiền này đến hết đời, thậm chí là đến đời sau cũng không hết, cô có thể có con với người khác, cô chỉ cần rời đi là được, tôi nói vậy, đã đủ để cô hiểu chưa?” Tiêu Bắc nói.
Thẩm Mặc khẽ nhếch môi cười khẩy, đúng là... Đúng là nói đủ để cô hiểu được, cũng đủ tàn nhẫn.