Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 42: Nếu không chúng ta đổi cách chơi đi (3)

Chương Trước Chương Tiếp

“Diêu Diêu tự đi lên nhà đi, có được không?” Lúc xe đến trước cửa tiểu khu, Thẩm Mặc nói với Tiểu Mạch.

“Tôi đưa thằng bé đi lên.” Tiêu Bắc nhìn Thẩm Mặc, trong ánh mắt rõ ràng là đang trách cứ cô vô phụ trách.

Trên thực tế, tiểu khu này rất an toàn, với lại bọn họ cũng đã đến trước cửa tiểu khu, chỉ cần nhìn Diêu Diêu đi vào thang máy là được, còn lại chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng bị Tiêu Bắc nhìn thế này, Thẩm Mặc thật sự thấy hơi xấu hổ.

“Chú ơi, chú không cần đưa cháu lên đâu, cháu sẽ tự mình đi thang máy. Cháu đã không còn là trẻ con nữa rồi, cháu là người đàn ông đích thực!” Diêu Diêu vỗ ngực nói.

Tiêu Bắc bế Diêu Diêu lên, nhéo chóp mũi nhỏ của bé: “ Được, cháu là người đàn ông nhỏ, vậy chú thích người đàn ông nhỏ, muốn đưa cháu đi lên, có được không.”

Không hiểu tại sao, nhìn thấy hình ảnh này, nghe đoạn đối thoại giữa hai cha con, cô lại đột nhiên cảm thấy hơi ấm áp.

Người đàn ông này đã học hết tất cả hành động nhỏ giữa cô và Diêu Diêu. Cô nhéo má của Diêu Diêu, anh ta cũng nhéo má của Diêu Diêu, cô nhéo chóp mũi của Diêu Diêu, anh ta cũng không cam lòng yếu thế.

Nếu anh ta không phải là Tiêu Bắc, nếu chuyện của bọn họ không bắt đầu theo cách của cơn ác mộng đó, nếu bọn họ sớm quen biết nhau...

Thẩm Mặc vội vàng lắc lắc đầu, cố xua tan suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu!

Trên đời này, không bao giờ có nếu như! Nếu thật sự có nếu như, vậy nếu Diêu Diêu là con của cô và Lục Gia Dật, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

“Cô… ra đây đi.” Chờ đưa Diêu Diêu đi lên nhà xong, vừa đi xuống cửa, Tiêu Bắc đã ngoắc ngoắc tay gọi Thẩm Mặc.

“Manh Manh tự ngồi đợi ở trong xe, không được chạy loạn, có biết không?” Thẩm Mặc không quên quay sang dặn dò Tiêu Tử Manh.

Tiêu Bắc thấy vậy, chờ đến khi Thẩm Mặc đi tới bên khóm cây, anh cười lạnh nói: “Không cần cô phải bận tâm, cô nên tự lo lắng cho mình trước đi.”

“Tiêu tiên sinh!” Thẩm Mặc nói: “Anh nói là cho tôi ba ngày cân nhắc, nhưng tôi nghĩ là mình sẽ không bao giờ cho anh được kết quả như anh mong muốn đâu. Chưa kể, tôi nghĩ những biện pháp đối phó sau đó của anh cũng Mà không phải là lựa chọn sáng suốt. Nếu ra tòa, chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, anh có nghĩ tới cảm thụ của đứa trẻ không?”

Tiêu Bắc ngẩng đầu lên nhìn về phía căn hộ sáng đèn trên tầng mười hai, anh xoay người lại, chậm rãi bước lên hai bước.

“Thẩm tiểu thư!” Anh xoay người nhìn về phía Thẩm Mặc, nói: “Không lừa cô, kể từ buổi chiều nhận được kết quả giám định AND, tôi đã suy nghĩ đến vấn đề —— dùng cách gì để đón Diêu Diêu về, mới không làm thằng bé phải chịu tổn thương? Kết quả là... ha ha... Tôi nghĩ cô đã đoán được. Kết quả là, tôi không muốn ra tòa.”

Anh thừa nhận cách giải quyết chuyện này của mình là hơi quá đáng, nhưng đây là con trai của anh, là người thân nhất của anh trên thế giới này, là huyết mạch của anh, sao anh có thể không lo lắng cho cảm thụ của Diêu Diêu được?

Từ đủ các loại dấu hiệu, có thể thấy năng lực nhận biết của Diêu Diêu đã vượt xa các bạn cùng lứa. Đây cũng là điều khó tránh khỏi, gien của Tiêu thị nhà anh luôn rất mạnh mẽ, huống chi là của Tiêu Bắc anh?

Tiêu Bắc chưa bao giờ xem nhẹ năng lực của mình, Thẩm Mặc hơi nhướn đôi mày thanh tú, tỏ ý bảo anh nói tiếp.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️