Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 41: Nếu không chúng ta đổi cách chơi đi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Chú ơi, chú cũng ở đây ạ?” Diêu Diêu nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Bắc.

Trên thực tế, chiếc xe Tiêu Bắc đỗ ngoài cổng trường rất nổi bật, không muốn nhìn thấy cũng khó.

“Chú tới đón Manh Manh à?” Thấy Tiêu Bắc chỉ mỉm cười nhìn mình, Tiểu Mạch nói.

Thẩm Mặc nghe thấy rõ sự mất mác trong giọng nói của Tiểu Mạch...

“Không phải!” Tiêu Bắc đi ra khỏi xe, cũng khẽ nhéo má của Tiểu Mạch: “Chú dẫn các cháu cùng đi ăn, có được hay không?”

Anh cố tình tránh né chữ “Chú”(*) này.

(*) Trong tiếng Trung chỉ có hai cách xưng hô là ta/ ngươi, chứ không phân biệt bằng cách xưng hô tôi, cô, chú, cháu như tiếng Việt, nên chỗ này TB xưng là ta, nhưng dịch sang tiếng việt mình vẫn để là chú.

“ Đượ...” Tiểu Mạch vô thức đồng ý, tỏ vẻ rất vui vì sắp được đi ăn. Nhưng khi nói đến âm cuối cùng, bé thận trọng liếc nhìn về phía Thẩm Mặc: “Mẹ ơi, có được không?”

“Không thể nha!” Thẩm Mặc nhéo chóp mũi nhỏ của Diêu Diêu: “Mẹ về nhà làm món ngon cho con ăn, có được không? Chứ để người khác mời ăn cơm thế này là rất không lễ phép.”

“A, được, được ạ...” Diêu Diêu mất mác nói.

Nhìn khuôn mặt buồn thiu của Tiểu Mạch, Thẩm Mặc thầm thấy rất khó chịu.

Cô biết, Diêu Diêu muốn một người cha. Cũng biết thần giao cách cảm giữa hai cha con thực sự tồn tại, bé luôn muốn được gần cha, phản ứng muốn đến gần là một loại bản năng mà trẻ con không thể khống chế được.

Nhưng Diêu Diêu quá hiểu chuyện, tuy bé rất muốn đi ăn cơm cùng cha, nhưng bé vẫn nhịn xuống.

Nhớ tới lời của cô giáo trong nhà trẻ, lại nhìn Tiểu Mạch cố tỏ vẻ sao cũng được, Thẩm Mặc hơi do dự...

“Thẩm tiểu thư, có lẽ chúng ta nên đổi cách chơi.” Tiêu Bắc nhìn Thẩm Mặc, nói đầy ẩn ý.

“Anh có ý gì?” Thẩm Mặc đang mải xuất thần, vô thức bật thốt lên.

“Ăn cơm trước rồi nói sau”, Tiêu Bắc dắt Manh Manh vừa chạy ra khỏi cổng trường, mở cửa xe nhét Manh Manh vào trong xe, rồi vừa đóng cửa lại vừa nói với Thẩm Mặc: “Đi thôi.”

Thẩm Mặc tự nhiên biết Tiêu Bắc ra hiệu cho cô đi theo xe mình, nhưng nghĩ thế nào cô cũng thấy khó chịu với mấy chữ này.

Chuyện xảy ra trên du thuyền vào đêm hôm đó đã trở thành cơn ác mộng tra tấn cô suốt sáu năm nay. Cô luôn muốn hoàn toàn quên đi chuyện đó, thậm chí còn có ý định tới gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng hiện tại, người này lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt cô.

Sự xuất hiện của Tiêu Bắc, chẳng khác nào tàn nhẫn nghiền ép vết thương của cô hết lần này đến lần khác.

“Nếu mẹ không vui, vậy chúng ta đừng đi nữa, có được không? Mẹ về nhà làm món ngon cho Diêu Diêu ăn.” Ngồi trên xe, Tiểu Mạch thấy Thẩm Mặc ủ dột mặt mày, bé chủ động đề nghị.

Thẩm Mặc xoa xoa đầu nhỏ của bé, nói: “Mẹ có không vui đâu, mẹ chỉ đang nhìn đường, nên mới tập trung tinh thần thôi.”

Đây là lần thứ hai cô cùng đi ăn với Tiêu Bắc, còn là cùng một chỗ.

Sau bữa ăn lần đầu tiên, Tiêu Bắc cử người đi điều tra lai lịch của cô, tuyên bố muốn cướp Tiểu Mạch đi. Không biết lần này Tiêu Bắc còn muốn mang tin dữ gì đến cho cô nữa.

Đổi cách chơi khác? Là cách chơi gì? Dù sao, mặc kệ thay đổi như thế nào, cô vẫn luôn là kẻ bị đùa giỡn, còn Tiêu Bắc, mãi mãi là con mèo đưa ra quy tắc trò chơi.

Nhưng mà... Tiêu Bắc muốn đùa giỡn với mình cũng không phải là chuyện dễ dàng, Thẩm Mặc mình không phải là người dễ dàng chịu khuất phục.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️