“Bíp bíp...” Nhân lúc nhà trẻ còn chưa tan học, Thẩm Mặc lái xe vòng ra sau lưng Tiêu Bắc.
Nhưng Tiêu Bắc giống như kẻ điếc, hoàn toàn không để ấy tới cô.
“Tiêu tiên sinh, tôi không thể không nhắc nhở cô, còn chưa tới ba ngày đâu.” Thẩm Mặc đành phải đi xuống xe, giáp mặt nói chuyện với anh.
Tiêu Bắc khoác cánh tay vào trên cửa xe, mắt vẫn nhìn về phía cổng trường, nói: “Tôi có nói là trong ba ngày này tôi không tới gặp con trai à?”
Thẩm Mặc nổi giận!
Nhưng... Cẩn thận hồi tưởng lại đoạn đối thoại tối hôm qua, đúng là anh ta chưa từng nói như vậy!
“Tiêu tiên sinh, xin anh hãy chú ý từ ngữ”, Thẩm Mặc nói: “Diêu Diêu họ Thẩm, thằng bé là con trai của tôi.”
“Tôi biết!” Tiêu Bắc: “Thật bất hạnh, là sáu năm trước cô bí mật sinh con trai cho tôi.”
Cái gì gọi là... Thật bất hạnh? Chẳng lẽ sinh con trai với cô là chuyện rất tồi tệ à? Người “Bất hạnh “ phải là cô mới đúng chứ!
Thẩm Mặc cảm thấy người này quá vô lý! Tuy anh không nói nhiều, nhưng chỉ mấy câu ngắn gọn đã có thể làm người ta nghẹn họng!
“Tiêu tiên sinh, Diêu Diêu không phải là con trai của anh, tôi không muốn nhắc lại nữa.” Thẩm Mặc nói một câu đến bản thân mình cũng không tin tưởng cho lắm, nhưng vẫn nói bàng giọng điệu như chém đinh chặt sắt.
“Đây là kết quả giám định ADN.”, Tiêu Bắc lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo vest màu xám tro, giơ tờ giấy ra trước mặt Thẩm Mặc: “Cô xem cho kỹ đi, 99,9%. Thẩm tiểu thư, nếu cô không bị thiểu năng trí tuệ, chắc cô sẽ đọc được.”
Thẩm Mặc đang định duỗi tay ra giật lấy, lại thấy Tiêu Bắc nhanh tay xé tờ giấy đi.
“Anh...”
“Thẩm tiểu thư, nếu tôi đoán không lầm, chắc cô cũng định làm như vậy, đúng không?” Tiêu Bắc tỏ vẻ hứng thú nhìn anh.
Thẩm Mặc nhất thời cứng họng. Bởi vì... đúng là cô định cướp rồi xé.
“Đáng tiếc, đây chỉ là bản sao thôi, với lại dù cô có hủy được bản chính đi, cũng không hủy được mối quan hệ cha con của chúng tôi.” Tiêu Bắc nói.
“Sao tôi biết được anh có làm giả không?” Thẩm Mặc vẫn còn mạnh miệng, dù thấy quan tài cũng không chịu rơi lệ.
“Có làm giả hay không, trong lòng cô tự biết rõ…” Tiêu Bắc vừa nói, vừa lấy một tờ giấy nhớ, viết một dãy số điện thoại đưa cho Thẩm Mặc: “Đây là số điện thoại của bác sỹ làm giám định, cô có thể gọi điện thoại trực tiếp cho vị bác sỹ đó.”
Thẩm Mặc nhìn tờ giấy nhớ kia, cô quay mặt đi không nhận, bởi vì cô biết, không có gì phải hỏi cả.
Phải có thế lực lớn đến mức nào, mới có thể lấy được kết quả giám định chỉ trong một ngày ngắn ngủi? Chỉ sợ còn vượt xa tưởng tượng của cô. Tiêu gia còn mạnh mẽ hơn cả trong tin đồn, tuyệt đối không thể kém hơn tin đồn.
“Tiêu tiên sinh, tôi biết đấu với anh chỉ như lấy trứng chọi đá.” Thẩm Mặc nhìn về phía nhà trẻ: “Nhưng... Diêu Diêu còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi. Vậy nên dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, tôi sẽ không bao giờ buông tay, sinh con ra là quyết định của tôi, tôi cũng không có ý định gì cả, nên xin anh có thể giơ cao đánh khẽ cho?”
Quả nhiên... Người phụ nữ này rất khó giải quyết.
“Mẹ...” Vừa nhìn thấy Tiểu Mạch, Thẩm Mặc đã chạy bước chậm nhào vào trong vòng tay của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc bế Tiểu Mạch lên, khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu của bé: “Nói cho mẹ, hôm nay côn có vui không?”
“ Dạ.” Diêu Diêu nghiêm túc gật đầu.