Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 39: Đánh bóng sát biên (4)

Chương Trước Chương Tiếp

“Giám đốc Thẩm!” Lục Gia Dật tựa lưng vào trên ghế da, dửng dưng nhìn cô: “Em cảm thấy... là nhân viên của Lục thị, em có tư cách nói như vậy với tôi hả? Nếu không hài lòng, em có thể vui vẻ rời đi, thư ký Dương... tiễn cô ấy ra ngoài.”

Có vẻ Lục Gia Dật đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý sa thải cô từ lâu, lần này anh ta gọi thẳng điện thoại cho thư ký Dương.

“Lục Gia Dật, anh không phải là kẻ ngốc, tôi không tin anh là không nhìn ra được bản hợp đồng có vấn đề…” Thẩm Mặc vội ngăn cản Lục Gia Dật tiếp tục ra lệnh, nhanh chóng nói: “Cũng như tôi tin tưởng anh không phải là kẻ tiểu nhân, nên chắc chắn là anh không động tay động chân vào bản hợp đồng, anh chỉ là người đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.”

Lục Gia Dật ngây người, nếu anh ta nghe không lầm, cô vừa nói... Tin tưởng. Đã bao lâu rồi anh ta không được nghe thấy hai chữ này từ miệng của cô? Giữa bọn họ, còn có thể dùng hai chữ tin tưởng này không?

“Lục Gia Dật, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn tiếp tục chơi trò chơi nhàm chán này nữa.” Thẩm Mặc cảm thấy rất mệt mỏi: “Anh có thể tiếp tục làm khó tôi, dày vò tôi, sau này tôi có thể nhận thua trước tất cả mọi khiêu khích của anh. Nhưng xin anh có thể đừng làm ảnh hưởng đến người khác được không?”

Cô đã mệt mỏi lắm rồi, đã không còn sức phản kháng lại nữa... giờ điều cô lo nhất không phải là có giữ lại được công việc, mà là có giữ lại được con trai không? Cô có dự cảm, người đàn ông họ Tiêu này không phải là người bình thường, nhỡ chẳng may cô mất đi con trai, vậy cuộc sống... sau này… cô không dám nghĩ tới nữa.

Giờ trong đầu cô chỉ nghĩ xem phải làm thế nào mới giữ lại được Diêu Diêu, làm thế nào để cô không bị một người đàn ông đột ngột xuất hiện cướp mất tất cả. Nếu không phải vì thế, cô tuyệt đối sẽ không chịu oan ức vì bản hợp đồng lỗi này.

“Tin tưởng... ha ha... hai chữ này nói ra từ miệng em còn rẻ mạt hơi cả gái điếm, ít nhất gái điếm sẽ không tùy tùy tiện tiện sinh con cho người khác.” Lục Gia Dật nói.

“Lục tổng, nhân viên của Lục thị luôn dốc sức vì Lục thị, kính trọng Lục tổng, nên hy vọng Lục tổng có thể trân trọng những nhân viên xuất sắc này, đừng vội vàng đưa ra quyết định làm tổn thương người.”

Nói xong, Thẩm Mặc xoay người rời đi. Cô biết Lục Gia Dật chắc chắn sẽ đưa ra quyết định sáng suốt.

Anh ta là người trả thù ngây thơ, nhưng cũng là một doanh nhân thành đạt.

“Tử Minh, thông báo cho bộ phận tài vụ không thay đổi tiền lương của tất cả nhân viên bộ phận quan hệ công chúng. 5% phần tiền lương bị khấu trừ sẽ được khấu trừ vào tiền lương của giám đốc Thẩm.”

Trùng hợp Dương Tử Minh đứng ở ngoài cửa chờ nghe chỉ thị, Lục Gia Dật nhân lúc Thẩm Mặc mở cửa, ra lệnh cho thư ký Dương.

Ha ha... khấu trừ hết vào tiền lương của tôi... Lục Gia Dật, anh điên rồi. Nhưng đây đã là cái kết đẹp nhất rồi, chưa kể giờ dù cô có kháng nghị thế nào đi nữa, cũng không thể nhận được hiệu quả như mong muốn, như vậy thà im lặng còn hơn.

May mà cô còn có tiền gửi ngân hàng, dù thế nào cũng có thể vượt qua mấy tháng khó khăn này. Nhưng... nếu thật sự phải ra tòa với tập đoàn lớn như Tiêu gia đế quốc, vậy sợ dù có táng gia bại sản cô cũng không thể thắng kiện.

Sau khi tan làm xong, cô vội vàng đi đón Diêu Diêu, xa xa đã nhìn thấy chiếc xe Aston Martin siêu ngầu đỗ ở ngoài cổng trường.

Tiêu Bắc! Lại là anh ta...

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️