Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 38: Đánh bóng sát biên (3)

Chương Trước Chương Tiếp

“Lục tổng, người ta thật sự không cố tình mà... Lúc em nói đến bộ phận quan hệ công chúng, ứng cử viên tốt nhất trong lòng em là Mặc Mặc. Có sự đồng ý của Lục tổng, em tự nhiên nghĩ Lục tổng cũng đồng ý là Thẩm Mặc...”

“Đi đến bộ phận tài vụ, kết toán tiền lương của cô đi. Nể tình cô luôn tận tâm với Lục thị, tôi sẽ bảo bộ phận tài vụ kết toán thêm cho cô nửa năm tiền lương.” Lục Gia Dật xua xua tay chặn hết tất cả đường sống của cô ta.

Giang Lan Nguyệt khẽ cắn chặt răng, trong lòng thầm hận.

Lục Gia Dật, nhiều năm qua tôi tốn không biết bao nhiêu tâm sức ở trên người anh, không có công lao thì cũng có khổ lao. Chỉ vì lần này tôi đánh bóng sát biên gài bẫy Thẩm Mặc, anh lại đối xử như vậy với tôi... Xem ra sức nặng của Thẩm Mặc ở trong lòng anh vẫn vậy!

Thẩm Mặc... Thẩm Mặc... tại sao tất cả chuyện tốt đều là cô hưởng? Tại sao?

“Lục tổng, lần sau em không dám nữa, anh tha cho em lần này đi.” Nếu tranh cãi không có ích gì, vậy cô ta đành phải ngoan ngoãn thừa nhận, như vậy có lẽ còn cứu vãn được đường sống.

“Lục tổng, nể tình em mới phạm sai lầm lần đầu, Lục tổng tha cho em lần này đi.” Giang Lan Nguyệt cắn cắn môi, tỏ vẻ ấm ức. Như để Lục Gia Dật hết giận, cô ta còn cố tình hạ người về phía trước.

“Lục tổng, giám đốc Thẩm muốn gặp anh.” Thư ký Dương ngồi ở phòng ngoài gọi điện thoại vào.

Lục Gia Dật nhìn Giang Lan Nguyệt, thoáng trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Để cô ấy đi vào.”

“Lục tổng, em thật sự biết lỗi rồi, anh tha cho em lần này đi.” Giang Lan Nguyệt nắm lấy cơ hội cuối cùng cầu xin.

Nhưng cô ta cũng nhận ra, có lẽ lúc này Thẩm Mặc tới đây không phải là chuyện xấu với cô ta. Trên thực tế, mấy năm nay cô ta đã sớm nhìn ra Lục Gia Dật cố tình lợi dụng cô ta để chọc tức Thẩm Mặc. Cũng chính vì vậy, cô ta mới càng không phục, cô ta mới càng hận Thẩm Mặc hơn.

“Không chỉ là lần này!” Lục Gia Dật nhanh chóng nói ra ngay trước khi Thẩm Mặc đi vào: “Còn cả chuyện con số thập phân trên hợp đồng nữa. Cô phải biết rằng kỷ luật của Lục thị rất nghiêm minh, hai lần hãm hại đồng nghiệp đã đủ khiến cô phải rời khỏi Lục thị mà không nhận được một đồng nào rồi.”

“Nhớ đấy, sau này đừng phạm sai lầm nữa.” Lục Gia Dật cầm chiếc bút ký màu bạch kim chỉ thẳng vào Giang Lan Nguyệt, ánh mắt nhìn cô ta đầy cảnh cáo.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, Giang Lan Nguyệt không lập tức rời đi ngay, mà rũ thấp đầu, nặng nề gật mấy cái.

Thoạt nhìn là hoàn toàn tiếp nhận lời cảnh cáo của Lục Gia Dật. Nghe thấy tiếng giày cao gót đi tới cửa, cô ta mới nhanh chóng đẩy cửa ra.

Trùng hợp chạm mặt với Thẩm Mặc ở ngay cửa vào, nhưng cô ta lại quay đầu cười duyên với Lục Gia Dật: “Cám ơn Lục tổng, vậy... em đi về làm việc đây...”

Lúc quay mặt nhìn về phía Thẩm Mặc, cô ta không thèm che giấu ý cười, dáng vẻ hoàn toàn đắc ý.

Thẩm Mặc trùng lòng xuống, xem ra Lục Gia Dật không có ý định truy cứu chuyện tối hôm qua, như vậy có thể nói rõ, chuyện tối hôm qua thật sự đã được Lục Gia Dật đồng ý từ trước.

“Lục tổng!” Thẩm Mặc đi thẳng vào vấn đề: “Lục tổng nói không cho phép bất cứ ai nhắc lại chuyện hợp đồng nữa, tôi có thể làm được. Nhưng với điều kiện tiên quyết là Lục tổng phải thu hồi lại hình phạt dành cho nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng. Nếu không, tôi vẫn sẽ điều tra chân tướng của chuyện đó đến cùng.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️