“Giám đốc Thẩm, đúng là không khéo rồi!” Giang Lan Nguyệt đang định chế giễu Thẩm Mặc, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Dương Tử Minh gọi lại, nên cô ta nhân cơ hội này lấy le với cô luôn: “Tôi đang định an ủi cô, nhưng Lục tổng lại gọi tôi tới. Chờ lúc nào rảnh tôi lại xuống tìm cô nhé.”
“A, chưa chắc đã là chuyện tốt.” Thẩm Mặc khẽ mỉm cười nhìn cô ta.
Nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng đã nhận được thông tin từ phía bộ phận tài vụ, nên lúc Thẩm Mặc trở về, bọn họ lập tức thu hồi vẻ mặt sáng lạn, vẫn nở nụ cười thật tươi.
“Mọi người... đều biết chuyện đó rồi chứ?” Thẩm Mặc nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng càng khó chịu hơn.
“Lão đại, không sao đâu, chỉ 5% thôi mà! Ai thèm quan tâm đến chút tiền đó chứ! Lục tổng cũng biết nói đùa thật đấy, giống y như kiểu cù lét.” Tiểu Vương vội cười nói.
“Đúng vậy tiểu Mặc à!” Chị Lưu nói: “Không quan trọng đâu, phong thủy của bộ phận chúng ta rất tốt, có ai mà không lấy được vợ hay chồng có tiền chứ? Bọn tôi không quan tâm đến chút tiền này đâu.”
Thẩm Mặc biết mọi người đang an ủi mình, nên cũng chỉ có thể gật đầu, nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này, cũng sẽ đòi lại công bằng cho mọi người. Được rồi, không quấy rầy mọi người làm việc nữa.”
Cô trở về phòng làm việc sắp lại một số tài liệu, cô đang đợi thời gian. Phải chờ đến khi Giang Lan Nguyệt ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, cô mới có thể đi tìm Lục Gia Dật xin cho các đồng nghiệp.
“Lục tổng, người ta làm vậy đều là vì tập đoàn cả, cái này... bộ phận quan hệ công chúng có thể lấy ra được người đẹp, người có thể lên được mặt bàn cũng chỉ có mình giám đốc Thẩm thôi…” Giang Lan Nguyệt nũng nịu giải thích: “Thế nên lúc xin phép Lục tổng, Lục tổng đồng ý để bộ phận quan hệ công chúng làm, tôi vô thức nghĩ là để Thẩm Mặc đi.”
Lục Gia Dật ngả người về sau dựa lưng vào trên ghế da, trầm mặt nhìn chằm chằm vào Giang Lan Nguyệt. Một lúc lâu sau, anh ta mới nhếch môi cười khẩy.
“Không thể không nói, cô đánh bóng sát biên(*) giỏi đấy.” Lục Gia Dật nói.
(*) Đánh bóng sát biên: Nghĩa đen là đánh bóng sát biên. Nghĩa bóng là đề cập đến việc tránh các vấn đề chính trong cuộc trò chuyện hoặc hành động, hoặc thực hiện các hành động ở rìa ranh giới của quy định mà không vi phạm các quy định. Nó cũng đề cập đến tâm lý thích may mắn và muốn dựa vào may mắn để đạt được thành công
Ngày hôm qua trước khi tan làm, Giang Lan Nguyệt tới xin chỉ thị, nói là bộ phận hành chính bận giải quyết chuyện hợp đồng, không cử nhân viên đi được, nếu là vì giải quyết cục diện rối rắm do bộ phận quan hệ công chúng gây ra, có phải cũng nên để bộ phận quan hệ công chúng ra mặt?
Lúc đó anh ta chỉ nghĩ Thẩm Mặc rất yêu quý nhân viên của mình, chắc chắn sẽ không để cấp dưới của mình đi tiếp rượu, nên mới đồng ý. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Mặc ở khách sạn Hilton.
Hiển nhiên là Giang Lan Nguyệt đánh bóng sát biên, truyền sai ý của anh ta.
Vừa rồi anh ta chỉ hỏi Giang Lan Nguyệt là “Tại sao là Thẩm Mặc”, Giang Lan Nguyệt đã vội vàng giải thích, như vậy chứng tỏ là có vấn đề.
Cũng may, anh ta biết Tống Huy không phải là loại người nhất ngôn cửu đỉnh gì, đặc biệt dặn Dương Tử Minh mang theo bút ghi âm, ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện. Nếu không có đoạn ghi âm kia khống chế, chắc sẽ không dễ kết thúc chuyện tối qua.