Từ lúc nhìn thấy Tiêu Bắc ở cửa trường học, đến lúc Tiêu Bắc tới tận nhà nhận con ruột, tổng cộng chưa tới ba ngày. Người đàn ông tên là Tiêu Bắc này có bối cảnh gì?
Chiếc Aston Martin kia nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh anh ta có tiền thôi, còn có thể nhanh chóng điều tra ra thông tin của một người, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản chỉ cần dùng tiền là xong, mà cần cả tiền lẫn quyền lực to lớn.
Chẳng lẽ... Là người của Tiêu thị đế quốc...
Sau khi hồi tưởng lại mấy lần tình cờ gặp gỡ anh, Thẩm Mặc đã phần nào khẳng định được chuyện này. Đặc biệt là lần anh làm “Anh hùng cứu mỹ nhân” kia, thật sự có thể nói rõ vấn đề.
Tuy nhiên, Tiêu Bắc à, tôi mặc kệ anh có bối cảnh gì, tôi mặc kệ anh có bản lĩnh hay không, dù anh có thể tay không hủy trời diệt đất, tôi cũng sẽ không bao giờ khuất phục đâu.
Bảo bối, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mặc lại nước mắt rơi như mưa.
Hôm sau, lúc Thẩm Mặc xuất hiện ở tòa nhà Lục thị, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt hơi khác thường đến từ các đồng nghiệp.
Đây không phải là lần đầu tiên cô cảm nhận được những ánh mắt như vậy ở Lục thị, nên cô cũng không để ở trong lòng.
“Giám đốc Thẩm, cô... Có khỏe không?” Trợ lý tiểu Lăng đặt một ly cà phê nóng đến trên bàn làm việc của cô, do dự trong chốc lát, rồi vẫn hỏi.
“Có vấn đề gì không?” Thẩm Mặc bận rộn đọc tài liệu trong tay, thuận miệng hỏi.
“Nhưng mà... Nhưng mà...” Tiểu Lăng xoay người đóng cửa phòng làm việc lại, thấp giọng nói: “Sáng sớm nay trong tòa nhà lan truyền một chuyện, nói chị Mặc đi cùng… cùng...”
Thẩm Mặc thả bỏ tài liệu trong tay xuống, nhìn về phía tiểu Lăng, nói: “Bọn họ nói chị đi với Tống tiên sinh, đúng không?”
Tiểu Lăng gật đầu, nói: “Đúng vậy, tiểu Vương đã đi thăm dò nguồn gốc của tin tức đó rồi, bọn em đều nghĩ chắc chắn là truyền từ bộ phận hành chính ra.”
“Gọi tiểu Vương trở về…” Thẩm Mặc ra lệnh: “Còn nữa, nói cho những người khác là chị không sao cả, không cần lo lắng cho chị. Giờ đang là giây phút quan trọng của bộ phận quan hệ công chúng chúng ta, bảo mọi người đừng đặt tinh lực vào mấy chuyện không có thật đó nữa.” Chắc chắn là Giang Lan Nguyệt gấp gáp muốn tung tin tức này ra, vừa nghĩ tới người phụ nữ kia, Thẩm Mặc đã cảm thấy đau đầu, đúng là âm hồn không tan, đấu mấy năm vẫn không chịu ngừng lại, lúc nào cũng giở mấy chiêu trò kiểu này.
Phòng họp tập đoàn Lục thị.
“Không còn chuyện gì nữa chứ? Được rồi, cứ như vậy đi, tan họp.” Lục Gia Dật nghe báo cáo xong, hỏi câu này rồi .
Thẩm Mặc thầm suy nghĩ về quyết định vừa nãy của anh ta, cô định gọi anh ta lại, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy. Vì rõ ràng, Lục Gia Dật kết thúc cuộc họp ngay sau khi tuyên bố quyết định này, là vì anh ta muốn chặn miệng cô, không cho cô có cơ hội tranh luận.
Chỉ thị cuối cùng của Lục Gia Dật là —— bộ phận hành chính đã giải quyết xong bản hợp đồng mà bộ phận quan hệ công chúng tính sai lần trước. Hơn nữa, cũng đã xác định đây là sai lầm của bộ phận quan hệ công chúng, vậy nên tất cả các nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng bị giảm 5% lương trong một quý. Còn nữa, chuyện này đến đây là kết thúc, không cho phép ai bàn lại nữa.
“Giám đốc Giang, mời cô tới phòng làm việc của Lục tổng.” Vừa ra khỏi phòng hội nghị, thư ký Dương gọi Giang Lan Nguyệt đang đi phía sau lưng Thẩm Mặc lại.