Cho dù cô không muốn nhắc tới chuyện đó, không muốn đối mặt với chuyện đó, nhưng cô muốn biết rõ. Xét cho cùng, Tiểu Mạch có quyền biết cha của mình là ai.
“Ba chục triệu đó là của Tiêu gia chúng tôi bỏ ra, người ở cùng cô đêm hôm đó... là tôi... vậy nên, Thẩm Chi Diêu là con trai của tôi.” Tiêu Bắc nói bằng giọng điệu chắc như đinh đóng cột, không thể không nói, IQ của người đàn ông này rất cao, mỗi một câu một chữ đều nói đến điểm chính.
Thẩm Mặc trầm mặc một lúc lâu, rồi chợt cười nói: “Tiêu tiên sinh, tôi khuyên anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi. Hoặc là đi thẳng tới khoa tâm thần cũng được.” Nói xong, cô xoay người rồi lại nói: “Anh không cần phải đi lên đâu, tôi sẽ đưa Manh Manh xuống.”
“Lần đầu tiên gặp cô, cô ở trong quán bar chơi đến tận đêm khuya; lần thứ hai gặp cô, cô ném Diêu Diêu dầm mưa ở bên ngoài trường học; lần thứ ba gặp cô... Cũng chính là hiện tại, cả người cô đều là mùi rượu. Vậy nên Thẩm tiểu thư này, người mẹ như cô không có tư cách tiếp tục nuôi dưỡng con của tôi. Tôi sẽ cho cô ba ngày để cân nhắc, ba ngày sau, cô đưa ra một cái giá, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô. Tôi sẽ dẫn đứa trẻ đi, chứ nếu gặp nhau trên tòa, cô cũng không có cơ hội thắng đâu. Huống chi, Tiêu gia chúng tôi muốn làm gì cũng không cần phải làm thủ tục pháp lý, nên cô đừng không biết tốt xấu.” Tiêu Bắc nói xong, cũng đã đi vượt qua Thẩm Mặc về phía trước, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng cao lớn như ngọn núi băng.
“Cho tôi một sợi tóc của anh.” Đến khi về đến nhà cửa, Thẩm Mặc đuổi kịp Tiêu Bắc, ngăn anh ở trước cửa.
“Không cần!” Tiêu Bắc nói: “Nếu cô không chịu phối hợp, kết quả giám định sẽ được gửi cho cô kèm theo văn hàm của luật sư.”
Không hiểu tại sao, anh mơ hồ cảm thấy người phụ nữ này rất khó dùng tiền là có thể giải quyết.
“Tiêu tiên sinh, tôi không thể phối hợp với anh được.” Thẩm Mặc lạnh lùng nói ra lời như chém đinh chặt sắt.
“Có vẻ cô đã nghĩ sai rồi, tôi không cần cô hợp tác, hôm nay tôi tới đây chỉ để thông báo cho cô, chứ không phải là trưng cầu ý kiến của cô.” Nói xong, Tiêu Bắc xoay người đi vào.
Thẩm Mặc chỉ cảm thấy toàn thân trống rỗng...
“Không... đừng cướp con trai của tôi... Không được...”
“Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi...”
Một bàn tay nhỏ ấm áp vỗ nhẹ lên má Thẩm Mặc, đánh thức Thẩm Mặc tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Thẩm Mặc nặng nề thở dốc, thấy Tiểu Mạch ôm má nhìn mình, cô đột nhiên ôm chặt lấy bé vào trong vòng tay.
Lúc này, cô vẫn còn chưa hoàn hồn lại, vòng tay ôm chặc lấy Tiểu Mạch, miệng lẩm bẩm nói bằng giọng điệu còn hơi ngái ngủ: “ Cục cưng à, không ai có thể cướp con đi được... Mẹ sẽ không để cho bất kỳ ai cướp con đi...”
“Mẹ... cái chú nhìn giống con đến đây hôm nay là cha con, có đúng hay không?” Tiểu Mạch dõng dạc nói.
Nghe thấy vậy, Thẩm Mặc chợt giật nảy mình! Lần này, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại! Cô ngồi dậy tựa vào đầu giường, nhưng cảm thấy người mình cực kỳ nặng nề, cô đặt tay lên lưng vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Mạch đang ở trong vòng tay của mình, dịu dàng nói: “Có phải là chú đẹp trai nhìn giống bảo bối không? Mẹ cũng cảm thấy vậy... Nhưng anh ta không phải là cha của con đâu.”
“Tại sao lại vậy? Mẹ ơi, người nói dối không ngoan đâu... chính chú kia đã nói chú ấy là cha con, con tin tưởng chú ấy sẽ không lừa gạt con.” Tiểu Mạch nghiêm túc nhìn Thẩm Mặc.
Tiêu Bắc, anh làm việc nhanh đấy...