Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 33: Nói thẳng, tôi muốn con trai (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thẩm Mặc không ngờ, một ông chủ tập đoàn lớn như Tống Huy lại làm ra hành động vui giận thất thường thế này. Nhưng cô không muốn làm lớn chuyện lên, đành cười nói: “Tống tiên sinh, tôi không hiểu ý của anh cho lắm. Nếu anh không thích món quà của giám đốc Giang, tôi xin thay mặt cô ấy xin lỗi anh, mời anh một ly.”

“Choang!” Thẩm Mặc vừa giơ ly rượu lên, đã bị Tống Huy hất văng xuống đất.

Thư ký Tôn ngồi cạnh đấy thấy Tống Huy tức giận, rất có mắt nhìn quay sang nói với Lục Gia Dật: “Lục tổng, hai người phụ nữ của công ty các anh cùng hợp tác đùa giỡn Tống tổng của chúng tôi, thế này là rất không có thành ý, tôi nghĩ chúng tôi cần một lời giải thích hợp lý.”

“A? Giải thích cái gì?” Lục Gia Dật nhàn nhã ngả người ra dựa vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực, miệng cười tủm tỉm nhìn thư ký Tôn, không giận tự uy.

“Lục lão đệ, nếu cậu muốn có được mảnh đất Long Đàm kia, cậu phải lấy ra mười phần thành ý đấy.” Tống Huy liếc nhìn Thẩm Mặc, lại tiếp tục nói: “Mấy phút trước, thành ý của cậu thật sự khiến tôi cảm thấy rất hài lòng. Nhưng giờ cậu lại dung túng cho cấp dưới trở mặt, chẳng lẽ không phải là đang đùa giỡn với tôi à?”

Lục Gia Dật lắc đầu cười cười, anh ta đứng dậy chỉnh lại cổ áo sơ mi, rồi nói: “Tống tiên sinh, đúng là tôi rất có thành ý. Tử Minh...”

Lục Gia Dật ra hiệu cho Dương Tử Minh ngồi ở cạnh đó: “Dạ!” Dương Tử Minh đáp lại, rồi lấy một chiếc bút ghi âm ra. Bút ghi âm được bật lên, toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ từ lúc bọn họ bước vào phòng Hoa Lan cho đến khi Tống Huy nói ra câu liên quan tới thành ý kia đều được ghi âm lại.

“Tống tổng ở có danh tiếng khá tốt ở trong giới kinh doanh, còn bản tính háo sắc được ông giấu rất tốt. Vậy nên, nếu đoạn ghi âm này bị truyền ra ngoài… bị giới truyền thông thêm dầu thêm mỡ, như vậy... đoán chắc giá cổ phiếu của Tống thị sẽ hạ giá một thời gian đấy.” Lục Gia Dật cười khẩy, rồi kéo Thẩm Mặc rời đi.

“Lục Gia Dật, cậu dám gài bẫy tôi cơ à?” Tống Huy không ngờ, rõ ràng là Lục thị có chuyện muốn cầu cạnh anh ta, sao giờ Lục Gia Dật lại tự đào mộ chôn mình? Ông ta chỉ muốn ngủ với người phụ nữ gọi là Thẩm Mặc đó thôi mà? Có cần đến mức vậy không?

“Tống tiên sinh, tương lai Lục thị và Tống thị vẫn khó tránh khỏi sẽ tiếp tục hợp tác với nhau…” Lúc đi ra tới cửa, Lục Gia Dật đột nhiên xoay người lại nghiêm túc cảnh cáo Tống Huy: “Nhưng ông không thể đánh chủ ý lên cô ấy được.”

Thẩm Mặc lẳng lặng đi theo Lục Gia Dật ra khỏi khách sạn Hilton, rồi định đi ra bãi đỗ xe lấy xe của mình.

“Thế nào? Quấy rầy chuyện tốt của em, nên em mất mác à?” Lúc xoay người, cô chợt nghe thấy tiếng của Lục Gia Dật vọng lại sau lưng mình. Thẩm Mặc dừng bước chân lại, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.

“Thẩm Mặc, em đúng là không biết xấu hổ, em có thể giả vờ nịnh nọt xã giao với tất cả những người đàn ông khác hả? Sao chỉ có mình tôi, đến xã giao em cũng không chịu... .” Những lời nói này của Lục Gia Dật cứ quanh đi quẩn lại ở trong đầu Thẩm Mặc.

“Mẹ...” Vừa đi tới cửa, Tiểu Mạch đã mở cửa phòng ra lao tới chỗ cô.

“Bảo bối... hôm nay con ở nhà có ngoan không? Đã làm xong bài tập cô giao về nhà chưa?” Thẩm Mặc ôm lấy Tiểu Mạch, cơ thểm mềm mại lại ấm áp của bé như đang nhắc nhở cô, chỉ có tất cả mọi thứ trước mắt mới là thật.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️