Cô một mực nói rằng cơ thể mình không thoải mái, nhưng Tống Huy liên tục đưa rượu đến chỗ cô! Qủa thật cô đã có chút say, cô cũng muốn nói lắm, những năm qua cô đã phải chịu những oan ức gì...
“Phiền ngài một chút rồi, ngài Tống, đây là món quà đặc biệt mà giám đốc quan hệ công chúng bên Lục thị chuẩn bị cho ngài.” Người phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, đem bó hoa hồng giao cho Tống Huy.
“Hoa hồng sao?” Thấy bó hoa này, đầu óc mơ hồ của Thẩm Mặc trong phút chốc đã tỉnh lại.
Sắc mặt Thẩm Mặc vô cùng khó coi, cô đâu có sắp xếp món quà này đâu chứ!! Mà vừa nãy người phục vụ lại nói là “giám đốc quan hệ công chúng bên Lục thị”, cũng không nói rõ là bộ phận nào, cũng chưa nói người đó họ gì. Nhưng tất nhiên là có người đã dùng những lười nói mơ hồ như vậy để lừa gạt Tống Huy, để cho ông ta nghĩ rằng hoa này là do cô đưa!
“Aiya...cái này...đẹp, đóa hoa hồng đỏ rực này thật đẹp...” Tống Huy ôm bó hoa trong lòng, liên tục khen ngợi.
“Nhưng mà...người cô Thẩm và trái tim của cô còn đẹp hơn cả đóa hoa này nha...” Ông ta vừa nói, vừa trực tiếp nắm tay Thẩm Mặc, nói: “Hoa hồng đỏ, một cái tên xinh đẹp biết bao nhiêu...tôi đã lớn tuổi rồi,chả biết ý nghĩa của mấy loại hoa, nhưng tôi biết hoa hồng đỏ biểu hiện cho sự nhiệt tình, ha...ngửi một cái liền lưu lại hương thơm ở răng môi, giám đốc Thẩm, thật để cho cô phí nhiều tâm tư rồi, tối nay tôi rất vui.”
Tống Huy cố ý thêm hai từ “răng môi”, rõ ràng là ông ta có dụng ý khi nói về bó hoa này.
Thẩm Mặc biết rằng Lục Gia Dật và Tống Huy trực tiếp hẹn gặp mặt là bàn chuyện lên quan đến mảnh đất Long Đàm kia.
Lục Gia Dật muốn tham gia vào lĩnh vực bất động sản, mà đối thủ cạnh tranh lớn nhất chính là Tống thị, Lục Gia Dật hy vọng Tống thị chủ động nhường lại.
Cho nên bữa cơm hôm nay vô cùng quan trọng đối với Lục thị.
Mà nói thẳng ra thì lần này Lục thị muốn cầu cạnh Tống thị. Cho nên dù là bị làm nhục như vậy, Thẩm Mặc vẫn tỉnh bơ rút tay ra khỏi Tống Huy, nhìn về phía Lục Gia Dật. Lúc nhìn vào ánh mắt anh thì cô phát hiện tầm mắt của anh đang hướng về đóa hoa hồng đỏ kia.
Nhận thấy ánh mắt của Thẩm Mặc, Lục Gia Dật nhìn về phía cô, trong ánh mắt anh có chút phức tạp, anh chỉ muốn dò xét, nhìn xem Thẩm Mặc có thể hạ mình đến mức nào? Sáu năm trước có thể sinh con vì một người đàn ông xa lạ, bây giờ thì thế nào chứ? Liệu cô có lại ngả vào vòng tay của người đàn ông kinh tởm như Tống Huy không?
Nhận thấy ánh mắt dò xét của Tống Huy, lòng của Thẩm Mặc như rơi xuống nơi đáy vực sâu. Cô từ nhỏ đã đến Lục gia, cùng lớn lên với Lục Gia Dật, cô biết tâm tư của anh, thế mà lúc này anh lại đang dò xét cô sao? Không biết là vì sao nhưng thực sự đáng buồn.
“Ngài Tống, tôi nghĩ đây là một hiểu lầm.” Thẩm Mặc nghiêm mặt nói: “Bó hoa này không phải do tôi sắp xếp mang đến, hơn nữa đáng lẽ giám đốc Giang sẽ đến đây bồi ngài, cho nên ngài nên cảm ơn giám đốc Giang mới đúng, không phải tôi.”
Những lời này vừa dứt, Tống Huy đã hoàn toàn lúng túng...
Thẩm Mặc định dùng cách đâm thủng không quá phận này để xua tan ý niệm của Tống Huy, cho anh ta một bậc thang đi xuống.
Nhưng không ngờ, Tống Huy đột nhiên ném bó hoa này xuống đất, hất khuôn mặt tròn xoe lên nói: “Thẩm tiểu thư, cô đang cố tình đùa bỡn tôi đấy à?”