Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 31: Cố tình dò xét, cố gắng hạ quyết tâm. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Chúng ta đến rồi, Lục tổng.” Thẩm Mặc cúi đầu bình thản trả lời. Cô làm sao lại không tin chứ? Dù sao sáu năm qua Lục Gia Dật cũng đã gây ra không ít chuyện cho cô rồi.

“Lục tổng, đã lâu không gặp nhỉ...thật vinh hạnh quá. Aiya, càng ngày càng đẹp trai...” Chủ tịch tập đoàn Tống thị Tống Huy bước lên, vừa thấy Lục Gia Dật thì đã tự mình ra đón.

Tống Huy mới hơn bốn mươi, là người thuộc hàng trung niên, hơi mập, nhưng ngày thường là người phong nhã, luôn cố gắng theo đuổi hình tượng “thương nhân nho nhã” nên quần áo nhìn rất nho nhã. Chiếc áo Tôn Trung Sơn vừa vặn kia, cộng thêm cái đầu như quả bóng của ông ta, khiến người ta có chút thiện cảm.

Tống Thị đã hợp tác lâu năm với Lục Thị, tuy nói rằng trên thương trường Tống Thị cũng coi là có mặt mũi, nhưng nếu so với Lục thị thì có chút kém cạnh. Nhưng trong quá trình hợp tác, sẽ luôn có điểm mạnh điểm yếu, không phải cứ là tập đoàn lớn hơn thì sẽ giữ vị trí chủ đạo.

“Giám đốc Thẩm! Aiya, được nhìn thấy cô thật sự không dễ dàng.” Tống Huy thấy Thẩm Mặc đứng sau Lục Gia Dật thì vô cùng vui vẻ, còn nhiệt tình ôm cô.

Thẩm Mặc khẽ cười, khéo léo tránh khỏi cái ôm kia, chìa tay ra: “Ngài Tống vẫn khỏe nhỉ, đã lâu không gặp.”

“Không hổ danh là Thẩm mỹ nhân...càng ngày càng đẹp ra, mỗi lần nhìn thấy giám đốc Thẩm thì lòng tôi, ha, không được thoải mái lắm. Cậu nói xem, tại sao Tống thị lại không thể chiêu mộ được nhân viên nào được như cô Thẩm chứ? Hay là cô từ chức ở Lục Thị đi, tới chỗ của tôi làm, tiền lương Lục tổng trả cho cô bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp ba lần, ha,...” Tống Huy nắm tay Thẩm Mặc, ý cười mập mờ.

Thẩm Mặc liền không ưa thu lại cái tay bị Tống Huy siết chặc, nói: “Ah, Tống tiên sinh thật có khiếu hài hước, à, đúng rồi, chúng ta không nên đứng nói chuyện mãi. Lục tổng, Tống tiên sinh, mời ngồi...”

Vừa nói vừa làm động tác mời về phía Lục Gia Dật và Tống Huy, tránh được cái ánh nhìn mộng mị của Tống Huy.

Lúc ngồi xuống, cô vô tình thấy được nụ cười đầy ý vị của Tống Hu với Lục Gia Dật, hiển nhiên là vô cùng cảm kích Lục Gia Dật. Thẩm Mặc nhìn thấy, trong lòng có chút lạnh, Lục Gia Dật là có ý gì? Muốn hy sinh vẻ đẹp của cô để lấy lòng Tống Huy sao?

Trong buổi tối, Tống Huy và thư ký của Tống Thị luôn ép cô uống rượu, muốn chuốc say cô. Thẩm Mặc cũng có chút tửu lượng, nhưng ở những tình huống như thế này, cô cũng giả vờ say một chút.

“Nào nào, giám đốc Thẩm, vì tương lai hợp tác giữa hai công ty chúng ta, chúng ta uống thêm ly nữa nào. Nào, anh cạn trước.” Tống Huy cũng giả vờ say, để mượn cơ hội này mà xưng “anh“.

Thẩm Mặc không di chuyển ly Lafite kia, cười nói: “Ngài Tống, ngài quá đề cao tôi rồi, tôi chỉ là nhân viên nhỏ trong bộ phận quan hệ công chúng, thật không dám nhận ly rượu này. Hai công tu chúng ta có thể hợp tác được tất nhiên là nhờ sự phân phối của Lục tổng và Ngài Tống rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Mặc cố ý nhìn Lục Gia Dật một cái, ánh mắt quả thật đã ngà ngà say rồi nhưng lại có chút tức giận.

Bị cô chọc tức à? Rõ ràng Lục Gia Dật biết Tống Huy có ý gì với cô, lại để cô đến đây bồi. Cô khó chịu vì Lục Gia Dật biết rõ ý đồ muốn chuốc say anh của Tống Huy nhưng anh lại không ngăn cản mà lại thêm dầu vô lửa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️