Giang Lan Nguyệt cười nhạt: “Đúng vậy, nhưng lần này lại không giống thế, vị chủ tịch Tống kia đã chỉ đích danh cô đi bồi, tôi cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi không có mị lực như cô chứ.”
“Cô chắc chắn đây là chỉ thị của chủ tịch chứ?” Thẩm Mặc vô cùng hoài nghi Giang Lan Nguyệt.
“Nếu cô không tin thì có thể hỏi lại anh ấy.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Lát nữa thư ký sẽ đưa địa điểm cho cô, đừng tới trễ đó.” Giang Lan Nguyệt nhếch mép, nụ cười có ý vị gì đó.
Thẩm Mặc khẽ cau mày, cầm điện thoại gọi cho Thiệu Dật.
“Hôm nay mình phải tăng ca, cậu qua chăm con mình một chút được không?”
“Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ.”
“Được.” Cúp điện thoại, Thẩm Mặc thở dài, nhìn thấy địa điểm đã được gửi qua trên điện thoại, là quán rượu Hi Nhĩ Đốn, sảnh Hoa Lan.
Này là chủ tịch của Tống thị, ai trong công ty cũng biết, ông ta là một đối tác làm ăn lớn, cho nên cũng có giao thiệp tương đối nhiều.
Nhưng mọi người đều biết ông ta háo sắc, nhất là khi nhìn thấy phụ nữ trẻ đẹp, sẽ vô cùng bỉ ổi.
Mặc dù Lục Gia Dật hay nói nặng lời với Thẩm Mặc, nhưng chưa từng yêu cầu cô đi bồi rượu như thế này, lần này...anh ta có ý đặc biệt gì sao?
Tập đoàn Lục thị, bộ phận hành chính.
“Quản lý, đều đã sắp xếp xong rồi...Nếu hôm nay Thẩm Mặc mà đi thì có kịch hay để xem rồi, tên chủ tịch đó là tên háo sắc, có ý với cô ta đã lâu. Hôm nay nhất định sẽ không để cô ta rời đi.” Nữ thư ký cười xấu xa.
Giang Lan Nguyệt đắc ý nói: “Chúng ta cứ việc chờ xem kịch hay đi.”
“Lục tổng.” Ở trong sảnh sang trọng của Hi Nhĩ Đốn, Thẩm Mặc cứ theo thông lệ mà đến chào Lục Gia Dật.
“Cô đến đây...” Lục Gia Dật thấy cô đến đây liền kinh ngạc.
Thẩm Mặc thấy vậy, cũng không có ý định giấu giếm cho Giang Lan Nguyệt, nói: “Giám đốc Giang nói là Lục tổng chỉ đích danh tôi đến đây. Còn nói rằng nếu tôi không tin thì có thể hỏi lại anh.”
Lục Gia Dật trầm mặc nhìn Thẩm Mặc, nói: “Đúng, là đang cho cô cơ hội lấy công chuộc tội đấy, hôm nay biểu hiện tốt một chút.”
Thẩm Mặc chỉ việc đi theo Lục Gia Dật đi đến sảnh Hoa Lan, anh mặc một bộ âu phục màu đen, bước chân trầm ổn, làm cho khí chất đàn ông hiện lên rõ ràng. Thẩm Mặc có chút kinh ngạc, cô cảm thấy hình như mình chưa từng quen biết người này.
Trong chớp mắt, cô đau lòng đến nghẹt thở. Nhưng cô ý thức được rằng, thời gian cứ vội vã trôi rồi biến mất, giữa họ đã không phải mối quan hệ như lúc đầu yêu nhau nữa rồi. Nhưng mà, điều này phải nói như thế nào đây? Cho dù người trước mặt cô có biến thành quỷ thì cô cũng không thờ ơ được. Bởi vì người sai trước là cô, là cô tự tay phá vỡ mối quan hệ đó.
“Cô tin sao?” Trong thang máy chỉ có Lục Gia Dật, Thẩm Mặc và thư ký Dương Tử Minh.
Thẩm Mặc nghe câu hỏi của Lục Gia Dật, không xác định được là có phải đang hỏi mình hay không nên theo bản năng mà nhìn về phía Dương Tử Minh.
“Lục tổng, anh đang nói...” Dương Tử Minh cũng rất mơ hồ.
“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Đến lầu hai, Lục Gia Dật nói với Dương Tử Minh.
“Cô đến Hi Nhĩ Đốn trước, mà không hỏi tôi trước, điều đó nói lên sự tin tưởng của cô.” Trong thang máy chỉ còn lại hai người họ, Lục Gia Dật quay người lại, nhìn chằm chằm Thẩm Mặc mà nói.
Thẩm Mặc mở miệng định trả lời thì thang máy đã đến lầu ba.