“Lục tổng...?”
“Chuyện đã đến nước này thì chấm dứt luôn đi, cô là người có khí chất, có thể rời công ty, Lục thị sẽ chẳng sao nếu thiếu cô, Thẩm Mặc, nếu cô thấy oan ức thì có thể rời đi.” Lục Gia Dật nói ra những lời độc ác.
Thẩm Mặc nghe vậy thực muốn rơi lệ, nhưng cô cũng có tự trọng, có thể bỏ một tờ đơn từ chức xuống.
Nhưng cô không thể, lý trí đã nhắc nhở cô rằng cô còn phải sống, cô còn nuôi dưỡng một đứa con trai.
Bây giờ thị trường không có chút khởi sắc nào, nếu như đến nơi khác thì phải bắt đầu lại, vậy không bằng ở lại Lục thị, ít nhất cô cũng đã làm ở đây mấy năm rồi.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”
Thẩm Mặc cố nén lại nước mắt, đi ra khỏi phòng chủ tịch.
Giang Lan Nguyệt lập tức đi đến, ôm cổ Lục Gia Dật từ phía sau một cách thân mật, âm thanh nũng nịu: “Gia Dật, anh xem kìa, em đã nói mà, Thẩm Mặc kia là một ả trà xanh, có nhiều tâm cơ lắm, anh không thể tin cô ta.”
“Đứng dậy, lần sau cô có muốn thay đồ thì đến phòng nghỉ của nhân viên, đừng đến nơi này nữa, đây không phải chỗ của cô.” Trong lòng Lục GIa Dật đang có tâm sự, không có tâm tình nào mà phản ứng lại với người kia.
Thật ra là Giang Lan Nguyệt làm bộ vô tình làm đổ cafe lên váy, sau đó xin Lục Gia Dật mượn phòng tắm trong phòng chủ tịch để thay đồ.
Nhưng lại không nghĩ rằng, cảnh vừa rồi bị Thẩm Mặc nhìn thấy, cô lại tưởng giữa bọn họ đã có gì đó trong phòng làm việc.
Bao gồm cả lần trước, Giang Lan Nguyệt rất chủ dộng nhưng Lục Gia Dật làm gì mà có tâm tình chứ?
Sáu năm trước trong lúc say xỉn có chạm vào Giang Lan Nguyệt, sau đó không hề động đến cô nữa.
Nhưng khi đó Giang Lan Nguyệt vẫn còn là xử nử, cho nên Lục Gia Dật muốn đền bù cho cô một khoảng tiền, nhưng người phụ nữ này lại không cần tiền, chỉ muốn được đến công ty để làm việc.
Không thể phủ nhận năng lực của Giang Lan Nguyệt, ngoại trừ cô ta có hơi rẻ tiền, còn lại những thứ khác cũng khá tốt. Nhưng cho dù cô có tốt hơn thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không phải Thẩm Mặc, Lục Gia Dật không thích nổi cô.
Phòng quan hệ công chúng Lục thị.
“Giám đốc, việc kia...chủ tịch Lục nói thế nào?”
Thẩm Mặc vừa vào phòng, nhân viên liền vây lấy cô.
“Thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức..nhưng chủ tịch không nghe, nhưng mà mọi người đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ cũng nhau chịu trách nhiệm chuyện này.”
“Không, giám đốc. Bọn chị không sợ bị liên lụy, chị chỉ cảm thấy oan ức cho em.” Chị Lưu đau lòng nói.
“Đúng vậy, giám đốc, Lục tổng giỏi giang như vậy, chắc chắn sẽ biết chuyện này không hề đơn giản, tại sao lại không tra chứ?” Cậu Vương cũng không phục mà hỏi.
Thẩm Mặc rũ lông mi: “Có lẽ...anh ấy không muốn điều tra.”
“Chủ tịch thật quá đáng, có phải nghe mấy lời bậy bạ của con Giang Lan Nguyệt rồi không?” Phụ tá Lăng tức giận nói.
“Mọi người cứ yên tâm làm việc đi, không sao đâu.”
Thẩm Mặc cũng không muốn dính líu quá nhiều với chuyện này nữa nên dứt khoát không nhắc lại.
Đến giờ tan sở, Thẩm Mặc vừa thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi đón con thì bị Giang Lan Nguyệt chặn lại.
“Giám đốc Thẩm, chờ chút đã.”
“Có chuyện gì không? Giám đốc Giang?”
“Lục tổng nói rằng, buổi tối muốn mở tiệc mời Tống tiên sinh của Tống thị, muốn cô cùng đi giao lưu.”
Thẩm Mặc khẽ cau mày: “Những chuyện này không phải đều do cô phụ trách sao?”