Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 27: Bắt đầu nghi ngờ, đi điều tra. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Bắc nhắm mắt tựa người lên chiếc ghế salon trong phòng ngủ.

Anh không có quá nhiều ấn tượng với Thẩm Mặc, mặc dù dáng dấp của cô không tệ nhưng những thứ sắc đẹp đó từ trước đến giờ không khiến anh có quá nhiều cảm giác. Ngược lại chính là đứa bé kia, đứa bé tên Thẩm Chi Diêu đó tại sao lại giống anh như vậy chứ?

Tổ tiên của nhà họ Tiêu có một phần gốc Pháp, cho nên những người con của Tiêu gia đều có đôi mắt màu hổ phách.

Tiêu Bắc và người chị Tiêu Tình đều như vậy, nhưng màu mắt của Tiêu Bắc có phần rõ ràng hơn, nhất là khi đứng dưới ánh mắt trời, chúng lóe sáng vô cùng.

Mà vừa nãy khi ở nhà hàng, anh đã tỉ mỉ quan sát đôi mắt của đứa trẻ kia, tròng mắt cũng mang màu hổ phách, là màu mà không thường gặp đối với người châu Á, đây thật sự chỉ là trùng hợp hay sao? Hay là..còn có bí mật gì đó phía sau?

Tại sao khi nhìn thấy đứa bé ấy thì lòng anh lại khẽ nhói như vậy?

Tại sao lại như thế? Đứa bé kia của Thẩm Mặc có liên quan đến mình sao? Tại sao ngay cả màu mắt cũng giống nhau như thế?

Nhà nhỏ Thẩm gia.

“Mẹ, lúc nãy mẹ có chuyện gì vậy?” Vừa vào nhà thì Tiểu manh đã lo lắng hỏi.

“Không sao, mẹ không muốn ăn tối cùng người bất lịch sự như vậy, lần đầu tiên nói chuyện đã hỏi người khác những chuyện đó, ai có thể chịu được chứ? Mẹ đi như vậy thì sai gì chứ?” Đối diện với những vấn đề liên quan đến con trai, sự tức giận vẫn chưa tiêu tan bớt.

“Người cậu kia của Tiêu Tử Manh....thật dễ gây ra xích mích. Mặc dù dáng vẻ thật đẹp trai nhưng lại không lịch sự gì cả. Nhưng mà Tử Manh có nói, cậu của bạn ấy mới về từ nước ngoài, nên có lẽ thói quen không sửa ngay được.'

Tiểu manh nói tới nói lui như người lớn vậy, Thẩm Mặc vừa buồn cười lại vừa đáng giận...

“Có vẻ như quan hệ của con với cô bé kia khá tốt nhỉ? Sao thế? Thích bạn ấy rồi à?” Thẩm Mặc cười một cách thâm sâu với con trai.

“Không, không, mẹ còn không biết con trai mẹ hay sao? Con đều đối xử tốt với các bạn nữ ở lớp đấy?” Tiểu manh nói với giọng dương dương đắc ý.

“Được rồi, con quả nhiên là người sát gái, tên nhóc này. Mẹ nói con biết, đừng có mà yêu sớm, mẹ của con còn chưa có đủ vốn cho con lấy vợ đâu.” Thẩm mặc đùa giỡn.

Tiểu manh ôm cổ Thẩm Mặc rồi nói: “Mẹ yên tâm, sau này con lấy vợ sẽ không để mẹ phải chi tiền đâu.”

“Con trai ngoan, quả nhiên là con của mẹ.”

“A, bây giờ mẹ mới thừa nhận là mẹ sinh ra con, hồi trước mẹ toàn bảo là mẹ nhặt được con.”

Tiểu manh nói xong thì cả hai mẹ con cùng cười lớn, quên mất những điều không vui nãy giờ.

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Mặc bận rộn tới trưa, định đi lên lầu cao nhất, định nói cho Lục Gia Dật biết chuyện ngày hôm đó, ít nhất cô sẽ không để mình chịu oan ức như vậy.

“Chào buổi trưa, giám đốc Thẩm.”

“Chủ tịch Lục có ở trong đó không?” Thẩm Mặc hỏi vị thư ký nọ.

Nữ thư ký gật đầu: “Vâng, mời cô vào trong.”

Thẩm Mặc gõ cửa, nghe được tiếng người bên trong đáp lại sau đó mới đẩy cửa nhè nhẹ vào.

Lục Gia Dật mặc một bộ âu phục trắng, nhìn đặc biệt khác lạ so với thường ngày, chiếc gọng kính màu đen càng làm tăng thêm vẻ mị lực của anh ta.

Nghe nói phía truyền thông đã âm thầm điều tra, trong danh sách top năm người quyền lực thì vị chủ tịch trẻ tuổi của Lục thị chính là hạng nhất, là mục tiêu của rất nhiều cô gái.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️