“Vì vậy...có một đứa con đã lớn vậy rồi, tôi có chút bất ngờ.” Tiêu Bắc nói rõ ràng rành mạch.
Nghe những lời này, sắc mặt Thẩm Mặc có hơi biến đổi một chút...
“Anh Tiêu, rốt cuộc anh muốn nói gì vậy?” Chất giọng Thẩm Mặc nghiêm túc hỏi lại.
“Không có gì, chỉ là tôi có chút tò mò, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào lại khiến cô có đủ dũng khí sinh con từ năm, sáu năm về trước chứ?” Những lời này của Tiêu Bắc thực sự nghiêm trọng đối với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc đột nhiên vô cùng hối hận, đáng lẽ không nên ăn bữa cơm này, người đàn ông này thật là quái dị. Ở chung với anh thật chẳng biết làm sao mà sinh ra nỗi sợ hãi vô hình, cũng không biết là mình đang sợ vì cái gì, tóm lại là cô cực kỳ không thích cảm giác này.
Nghĩ đến đây, ấn tượng tốt của cô về anh đã rơi rớt gần hết, cho dù hôm qua người này đã cứu cô nhưng....cũng không nên nói những lời làm tổn thương người khác như thế chứ? Là đang cười nhạo cô hay sao? Cười nhạo cô tuổi còn trẻ đã sinh con?
Thật ra thì ý nghĩ của Thẩm Mặc cũng không đúng, sở dĩ Tiêu Bắc hỏi đến cái vấn đề khắc nghiệt này đương nhiên không phải muốn giễu cợt cô, mà anh có dụng ý riêng. Anh có hứng thú với Thẩm Mặc và thân thế của đứa bé chỉ vì nó quá giống anh mà thôi.
Anh không phải kiểu người tin vào số mệnh, cho nên sẽ không cố gắng thuyết phục bản thân đó chỉ là sự trùng hợp, anh chỉ tin vào khả năng di truyền.
Về cuộc sống riêng tư của Tiêu Bắc, nhiều năm nay anh không làm loạn gì ở nước ngoài cả.
Cái kiếp sống trong suốt hai mươi tám năm qua của anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất...
Đó là món quà bí mật mà chú anh đã sắp xếp cho anh nhân dịp sinh nhật của anh khi về nước vào sáu năm trước.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Bắc vô cùng u ám...
“Anh Tiêu, tôi không phải là bạn anh, từ trước tới giờ cũng chỉ là người xa lạ, tôi rất cảm ơn về chuyện anh cứu tôi đêm qua, nhưng không có nghĩ anh có thể tùy ý giễu cợt tôi như vậy. Tôi không thích ngươi khác dòm ngó đời sống riêng tư của mình, dù trước kia tôi có là người như thế nào đi chăng nữa. Sau này anh với tôi cũng không còn quan hệ gì nữa. Tạm biệt.” Nói xong, Thẩm Mặc kéo con trai mình đứng dậy rời đi.
“Phục vụ, thanh toán.” Thẩm Mặc đi đến chỗ thu ngân.
“Anh Tiêu đã thanh toán rồi ạ.” Nhân viên mỉm cười.
Thẩm Mặc quay đầu lại, nói thêm một câu: “Cảm ơn vì bữa ăn.”
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Tiểu manh có chút bất an kéo kéo tay cô.
“Mẹ...mẹ sao thế?” Tiểu manh bị dọa sợ, không biết vì sao mà mẹ mình lại nổi giận như thế.
“Thẩm Chi Diêu...sao cậu ta đi nhanh vậy rồi.” Tiêu Tử Manh nhìn bạn học của mình rời đi như vậy, trong lòng quyến luyến không thôi.
Sau đó, cô lại nghiêng đầu oán giận nói: “Cậu..cậu nhìn đi, sao cậu lại làm cho mẹ của bạn con tức giận như vậy chứ?”
Lông mày Tiêu Bắc có chút giãn ra, cũng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài, quả thật Thẩm Mặc đang rất tức giận, cô ấy nói mình vừa cười nhạo cô ấy sao? Rõ ràng là không có mà.
Sau khi lái xe đưa cháu gái về nhà, Tiêu Bắc nghĩ trái nghĩ phải, sau đó lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số.
“Chú Tần, chú giúp cháu điều tra một vài chuyện với, phải… tất cả những gì liên quan đến người phụ nữ đó, con muốn biết.”