Phục Thiên Thị

Chương 99: Ngươi biết nhớ kỹ tên của hắn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ.

Thanh âm của Hoa Giải Ngữ rất thấp, nhưng Diệp Phục Thiên vẫn nghe được, chứng kiến biểu lộ xấu hổ của yêu tinh kia, cảm giác đỏ đi một mảnh rừng rậm cũng đáng.

- Ta đi tu luyện đây.

Dư Sinh ở bên cạnh nghe không nổi nữa, đi về phía trúc lâm ở đằng sau, mỗi lần đều như vậy, không buồn nôn sao?

Đám người Hoa Phong Lưu nghe Dư Sinh nói đều nở nụ cười, Diệp Phục Thiên nói:

- Dư Sinh, Đông Hải Thành mỹ nữ như mây, có vừa ý ai ta giúp ngươi bắt về.

- Phụ thân nói ta không thể có nhi nữ tư tình.

Dư Sinh cũng không quay đầu lại nói.

- Nghĩa phụ không ở đây, ta định đoạt.

Diệp Phục Thiên gọi, nhưng thân ảnh của Dư Sinh biến mất rồi.

Trước lầu các chỉ còn lại ba người, dưới ánh mặt trời, bi thương dần dần nhạt đi, có chút tình cảm ấm áp lan tràn.

Mà giờ khắc này, ngoài Cầm Viên, lại có một thân ảnh đạp bước mà đến, người này là một lão giả, toàn thân lạnh lùng, trên người lộ ra khí tức cường hãn, hắn vừa vào Cầm Viên, nhiệt độ trong Cầm Viên phảng phất như giảm vài phần.

Chỉ thấy một thân ảnh hàng lâm trước người hắn, đúng là Đường Lam, nhìn thấy người trước mắt, Đường Lam sửng sốt xuống, lạnh như băng nói:

- Ngươi tới nơi này làm gì?

- Tiểu thư nhà ta đi vào đã lâu rồi, các ngươi dẫn nàng gặp ai?

Người tới lạnh như băng nói.

- Ngươi theo dõi nàng?

Thần sắc của Đường Lam phát lạnh.

- Cái này không phải theo dõi.

Người tới lạnh lùng mở miệng, bước chân lóe lên, nhanh như tia chớp.

- Làm càn.

Đường Lam hét lớn, toàn bộ Cầm Viên đều có thể nghe được thanh âm của nàng, thần sắc của Hoa Phong Lưu và Diệp Phục Thiên ngưng tụ, ngẩng đầu, chỉ thấy hai thân ảnh như thiểm điện hàng lâm, khí thế cực kỳ cường đại.

- Hoa Phong Lưu.

Ánh mắt người tới lập tức rơi vào trên người Hoa Phong Lưu, thần sắc lạnh như băng nói:

- Ngươi lại tới Đông Hải Thành?

- Nam Đẩu Khô.

Hoa Phong Lưu chứng kiến người đến, thần sắc lạnh lẽo.

- Ngươi theo dõi ta?

Ánh mắt của Hoa Giải Ngữ ngưng tụ nhìn lão giả kia.

- Tiểu thư, thân phận của ngài tôn quý, gia tộc làm sao yên tâm để người một mình ở bên ngoài, nếu ở trong Đông Hải Học Cung ta sẽ không can thiệp tiểu thư làm gì, nhưng sau khi đi ra, ta tự nhiên phải âm thầm bảo hộ tiểu thư an toàn.

Nam Đẩu Khô mở miệng nói.

- Nam Đẩu Khô, hiện tại ta đã là một phế nhân, về Đông Hải Thành nhìn xem, chẳng lẽ các ngươi còn không chịu bỏ qua?

Hoa Phong Lưu mở miệng nói, Nam Đẩu Khô kinh ngạc nhìn hắn, một đời Cầm Ma alại bị phế?

- Ngươi đã bị phế, ta mới mặc kệ chuyện của ngươi, nhưng năm đó gia tộc thỏa hiệp cho tiểu thư làm bạn ngươi ba năm, hôm nay tiểu thư đã qua thời kì cất bước tu hành, bước vào thời khắc mấu chốt, gia tộc không hy có bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì quấy rầy đến tiểu thư.

Lão giả lãnh đạm mở miệng.

- Ta ở cùng cha ta, thì sẽ về Đông Hải Học Cung.

Hoa Giải Ngữ lạnh nhạt nói.

- Tiểu thư, không nên để ta khó xử, năm đó gia tộc đã đáp ứng yêu cầu tùy hứng của ngài.

Nam Đẩu Khô nói:

- Nếu ngài vẫn như thế, sợ là Đông Hải Thành sẽ không dung được hắn.

- Các ngươi dám?

Thần sắc của Hoa Giải Ngữ lạnh hơn, trên người lại toát ra khí thế cao quý uy nghiêm.

- Giải Ngữ, con trở về đi.

Hoa Phong Lưu mở miệng nói.

- Cha.

Khí thế trên người Hoa Giải Ngữ tiêu tán, quay đầu lại nhìn về phía phụ thân của nàng, chỉ thấy Hoa Phong Lưu tươi cười ôn hòa:

- Giải Ngữ, ta ở chỗ này rất tốt, con ở Đông Hải Học Cung cố gắng tu hành, không cần lo lắng cho ta.

Hoa Giải Ngữ có chút khó chịu, lại lạnh lùng nhìn Nam Đẩu Khô nói:

- Các ngươi đối đãi cha ta như thế, ngày sau ta tu hành thành công, sẽ không sợ ta thanh toán các ngươi?

- Tiểu thư, rất nhiều sự tình đều là gia tộc quyết định, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu tiểu thư có thể khôi phục vinh quang của Nam Đẩu thế gia, khi đó chắc hẳn tiểu thư nói ra yêu cầu gì, tin tưởng gia tộc cũng sẽ không cự tuyệt.

Nam Đẩu Khô mở miệng nói.

- Tốt, các ngươi sẽ chứng kiến.

Hoa Giải Ngữ lạnh lùng mở miệng, sau đó nhìn Hoa Phong Lưu nói:

- Cha, con đi đây.

- Đi đi.

Hoa Phong Lưu vẫn cười hiền hòa.

Hoa Giải Ngữ lại nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên, hai người hai mắt nhìn nhau, đều hơi có chút không bỏ, nhưng không nói gì, Hoa Giải Ngữ quay người rời đi.

Nam Đẩu Khô không có ly khai, sau khi Hoa Giải Ngữ rời đi, hắn nhìn Hoa Phong Lưu nói:

- Chuyện năm đó chính ngươi tinh tường, kỳ thật cũng không phải gia tộc không dung ngươi, mà là ngươi không đủ tư cách bước vào Nam Đẩu thế gia, còn ở bên ngoài gây thành đại họa mới có hôm nay kết cục, bất quá cũng may thiên phú của Giải Ngữ tiểu thư còn hơn một bậc, hoàn mỹ dung hợp thiên phú của ngươi và mẫu thân nàng, cho nên gia tộc tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận người nào ảnh hưởng đến tiểu thư tu hành.

Hoa Phong Lưu lãnh đạm nhìn hắn, không để ý đến, Nam Đẩu Khô lại nhìn về phía Diệp Phục Thiên, nói:

- Hắn là ai?

- Đệ tử của ta, Diệp Phục Thiên.

Hoa Phong Lưu mở miệng nói.

- Ngươi mang theo đệ tử đến Đông Hải Thành, muốn ký thác hi vọng vào trên người hắn?

Nam Đẩu Khô lộ ra nụ cười châm chọc:

- Nói chuyện hoang đường viển vông, năm đó ngươi thua ở trong tay hắn, hôm nay hắn thu đệ tử, sợ là cũng mạnh hơn đệ tử của ngươi.

Dứt lời, Nam Đẩu Khô quay người ly khai.

Nhìn hắn rời đi, Hoa Phong Lưu nói:

- Có một ngày, ngươi sẽ nhớ kỹ tên của hắn.

- Ta rất chờ mong.

Nam Đẩu Khô lưu lại một câu, liền biến mất khỏi Cầm Viên!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️