Phục Thiên Thị

Chương 98: Ngươi biết nhớ kỹ tên của hắn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hoa Giải Ngữ khóc hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Hoa Phong Lưu, con mắt của nàng đỏ bừng hỏi:

- Cha, sau khi con rời đi, đến cùng xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy?

- Nha đầu ngốc, đều đã qua, cha không phải còn rất tốt đấy sao.

Hoa Phong Lưu ôn nhu nói.

Đôi mắt dễ thương của Hoa Giải Ngữ chuyển qua, đứng dậy, nhìn về phía Diệp Phục Thiên:

- Chuyện gì xảy ra.

- Yêu tinh, đều tại ta không chiếu cố tốt lão sư, sau khi nàng rời đi,Thanh Châu Thành phát sinh thú triều, có người muốn giết ta, lão sư vì ta mới như vậy.

Diệp Phục Thiên vẫn có chút tự trách, nghĩ đến Hạ Phàm vẫn ở Đông Hải Thành, mối thù này nhất định phải báo.

- Không trách Phục Thiên, lúc ấy nếu không phải hắn mạng lớn, đã bị người giết trong Thiên Yêu Sơn, con cũng biết tính tình của phụ thân không tốt, muốn giúp hắn báo thù, nhưng cha vô dụng, không thể giết chết cừu nhân, còn góp mình đi vào.

Hoa Phong Lưu vừa cười vừa nói, như không quá để ý.

- Như vậy sao?

Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên hỏi, Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

Nước mắt của Hoa Giải Ngữ lại chảy xuống, đi đến bên người Diệp Phục Thiên, vươn tay, nhẹ nhàng ôm hắn, nói:

- Ai bảo chàng để mình lâm vào hiểm cảnh, nếu chàng chết thì làm sao bây giờ?

Thanh âm của nàng mang theo thút thít nỉ non, nghĩ đến sau khi mình rời khỏi, phụ thân bị phế, Diệp Phục Thiên thiếu chút nữa chết mất, trong nội tâm liền cảm thấy sợ hãi.

Diệp Phục Thiên bị Hoa Giải Ngữ ôm, chỉ thấy nội tâm có dòng nước ấm chảy qua, nhẹ nhàng vươn tay, ôn nhu ôm lấy thiếu nữ trước mắt, trong tâm âm thầm thề, về sau nhất định không để nàng thương tâm như vậy.

Đường Uyển ở cách đó không xa nhìn một màn này, trong lòng run rẩy, nguyên lai nữ thần trong lòng vô số đệ tử Đông Hải Học Cung, thật đã bị người lừa mất... Một màn này nếu để người Đông Hải Học Cung biết, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn giết Diệp Phục Thiên, nàng biết trong Đông Hải Học Cung không biết bao nhiêu thiếu niên thiên tài muốn đến gần Hoa Giải Ngữ một chút mà không được.

- Còn chưa tìm được yêu tinh nàng, ta làm sao cam lòng chết, nàng còn nói sẽ đền bù tổn thất cho ta nha.

Diệp Phục Thiên nhẹ nói, Hoa Giải Ngữ khẽ ngẩng đầu, đôi mắt dễ thương trừng hắn một cái, sau đó từ trong ngực hắn đi ra, nói:

- Đã đền bù tổn thất xong.

- A...

Diệp Phục Thiên trừng mắt:

- Cái này thì xong rồi.

- Thế chàng còn muốn như thế nào nữa.

Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên nói.

- Vậy lại ôm thêm chốc lát.

Diệp Phục Thiên đi đến, Hoa Giải Ngữ vội vàng lui một bước, hỏi:

- Chàng đừng nghĩ nói sang chuyện khác, là ai làm?

Nàng biết Diệp Phục Thiên muốn trêu chọc nàng vui vẻ, hóa giải bi thương, hắn phảng phất như từ nhỏ thì có mị lực như vậy, ở cùng hắn luôn rất vui vẻ, ba tháng kia sớm chiều ở chung, tuy hai người luôn đấu võ mồm, nhưng trong nội tâm bất tri bất giác đã có thân ảnh của hắn.

- Giao cho ta được không, mối thù này ta sẽ báo, thương thế của lão sư, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp chữa tốt.

Diệp Phục Thiên mở miệng nói, đây là chuyện của hắn, hắn không hy vọng Hoa Giải Ngữ đi làm những sự tình này.

- Giải Ngữ, con giao cho Phục Thiên đi, vừa vặn để cho tiểu tử này có chút động lực.

Hoa Phong Lưu cũng nói.

Hoa Giải Ngữ nhìn cha mình, lại nhìn Diệp Phục Thiên, nói:

- Vậy chàng nhất định phải làm được.

- Chuyện này không làm được, còn làm sao lấy nàng về làm vợ.

Diệp Phục Thiên nói.

- Ai muốn gả cho chàng.

Khuôn mặt Hoa Giải Ngữ ửng đỏ, hờn dỗi trừng Diệp Phục Thiên một cái.

- Vợ chồng son các con nên chú ý ảnh hưởng một chút, ở trước mặt ta không có gì, nhưng ở đây còn có người khác đấy.

Hoa Phong Lưu phiền muộn nói.

Hoa Giải Ngữ nhìn thoáng qua Đường Lam và Đường Uyển ở sau lưng, sắc mặt đỏ hơn, Diệp Phục Thiên lại không sao cả nói:

- Quen là được rồi.

- Lão sư, chúng ta nên đi thôi.

Đường Uyển yếu ớt nói, gia hỏa này quá vô sỉ rồi.

- Hắn còn lợi hại hơn cả lão sư.

Đường Lam nhàn nhạt nói, sau đó hai người ly khai, trả không gian cho bọn hắn.

- Cha, con muốn ở chỗ này chiếu cố ngài.

Sau khi Hoa Giải Ngữ khóc xong, lại bị Diệp Phục Thiên trêu chọc, bi thương giảm đi chút ít, nhưng còn chưa hoàn toàn bình phục, thủy chung có chút khó chịu.

- Nha đầu ngốc, con còn phải tu hành, cha ở chỗ này rất tốt, có tiểu tử kia trò chuyện, còn có Đường di hỗ trợ chiếu cố, hôm nay lại gặp con, ta đã cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Hoa Phong Lưu ôn nhu cười nói.

- Vậy hôm nay con ở lại đây, không cho ngài đuổi con đi.

Hoa Giải Ngữ nói.

- Được rồi, con lưu lại, vừa vặn cũng đã rất lâu không gặp Phục Thiên rồi.

Hoa Giải Ngữ cười nói.

- Con mới không muốn gặp hắn đâu.

Hoa Giải Ngữ nói.

- Thật sao?

Hoa Phong Lưu cười nhìn nữ nhi của mình.

- Đương nhiên.

Hoa Giải Ngữ gật đầu.

- Ai, thương tâm rồi.

Diệp Phục Thiên thở dài nói:

- Uổng ta một lòng nghĩ đến nàng, buông tha vô số cơ hội đến gần nữ hài khác, xem ra sau này phải nắm chắc một chút.

- Chàng dám?

Hoa Giải Ngữ lập tức quay đầu, rất có khí thế nhìn Diệp Phục Thiên.

- Vậy nàng có nghĩ đến ta không?

Diệp Phục Thiên cười hỏi.

- Cha, trên đường đi hắn có trêu hoa ghẹo nguyệt không?

Hoa Giải Ngữ nhìn Hoa Phong Lưu hỏi, Diệp Phục Thiên mở trừng hai mắt.

Hoa Phong Lưu giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Phục Thiên, thấy biểu lộ của đáng thương, không khỏi cười nói:

- Coi như trung thực.

Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng thở ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️