Phục Thiên Thị

Chương 96: Tương kiến (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đệ tử Tham Lang Cung, một trong bảy cung của Đông Hải Học Cung bị người đánh, rất nhanh đã truyền khắp học cung, nếu chiến đấu bình thường có lẽ sẽ không gây ra dư ba lớn như vậy, vấn đề là một đám đệ tử học cung có danh hiệu thiên tài, bị hai người cảnh giới thấp hơn đánh gục, muốn không oanh động cũng khó.

Hơn nữa nghe những người có mặt ở hiện trường nói, hai người kia rất bạo lực, một gia hỏa dáng người khôi ngô, lực lượng bạo tạc, còn hung mãnh hơn cả Yêu thú, bọn hắn nói Đông Hải Học Cung có khả năng tìm không ra đệ tử có thiên phú võ đạo mạnh hơn đối phương, tương lai tuyệt đối là tồn tại giống như Chiến Thần, chỉ là lời này bị rất nhiều thiên tài của Đông Hải Học Cung xem thường không để ý.

Tên còn lại cũng là quái thai, Thiên Mệnh Pháp Sư võ pháp kiêm tu, Mệnh Hồn là Kim Sí Đại Bằng Điểu, đáng sợ hơn là hắn không chỉ có tốc độ giống như đại bàng, còn có lực lượng kinh người, dẫm Mộc Vân Khinh cao hơn hắn hai cảnh giới ở dưới chân.

Càng hung hăng càn quấy là, lúc người nọ rời đi còn cuồng ngôn để người nhớ kỹ tên của hắn, Diệp Phục Thiên.

Rất nhiều người nghị luận đối phương từ đâu đến, thậm chí có không ít người tiến về Thiên Tướng Cung tìm Đường Uyển nghe ngóng.

Người của Tử Vi Cung tự nhiên cũng tránh không được nghị luận, bất quá ở tầng trên của Tử Vi Cung, tiếng nghị luận giảm đi rất nhiều, dù sao có thể tu hành ở phía trên, đều là yêu nghiệt do các đại nhân vật tự mình chọn trúng, đối với chiến đấu phía dưới, trong mắt bọn họ bất quá chỉ là tiểu đả tiểu nháo, đương nhiên cũng không ít người thích náo nhiệt.

Thí dụ như Thư Ngữ Yên, tính cách hoạt bát, ưa thích náo nhiệt.

Lúc này, ở tầng trên nhất của Tử Vi Cung, Thư Ngữ Yên chạy đến bên này, nhìn thấy một thân ảnh tuyệt sắc đứng ở biên giới cung khuyết, ngắm nhìn phong cảnh phía dưới, ở nơi này, toàn bộ Đông Hải Học Cung tựa hồ có thể nhìn không sót gì.

- Giải Ngữ, ngươi đứng ở đó cũng có thể mê chết người đấy.

Thư Ngữ Yên chạy đến mở miệng nói, Hoa Giải Ngữ xoay người, trong mắt đẹp dịu dàng mang theo mỉm cười thản nhiên, nói:

- Sẽ không phải có yến hội gì chứ, ta nói rồi, ta sẽ không đi.

- Biết rồi nữ thần, không phải tới tìm ngươi dự tiệc, tới tìm ngươi tâm sự không được sao.

Thư Ngữ Yên liếc nàng một cái nói.

- Ngày hôm qua Đông Hải Học Cung xảy ra một việc hay, một đám đệ tử Tham Lang Cung lại bị hai gia hỏa từ bên ngoài đến đánh gục, hơn nữa trong hàng đệ tử Tham Lang Cung bị đánh kia, cảnh giới đều cao hơn đối phương, ngươi nói có phải học cung khác trong Đông Hải Thành phái đệ tử tới cố ý bới móc không?

Thư Ngữ Yên kể chuyện lý thú phát sinh ở Đông Hải Học Cung ngày hôm qua.

- Không biết.

Hoa Giải Ngữ thấp giọng nói, tựa hồ không có chút hào hứng.

- Bất quá ta nghe người ta nói, hai gia hỏa kia rất có mị lực, một người cuồng dã giống như yêu thú, tên còn lại thì rất tuấn tú, nghe nói không ít nữ tử xem trận chiến hôm ấy đều bị bệnh mê trai, thảo luận xem ai càng có mị lực hơn.

Thư Ngữ Yên tiếp tục nói.

- Vậy ngươi thích loại nào?

Hoa Giải Ngữ mỉm cười hỏi.

- Chưa thấy tận mắt nên không biết, bất quá nghe nói gia hỏa tuấn tú rất cuồng, trước khi đi còn bảo người nhớ kỹ tên của hắn.

Thư Ngữ Yên mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ hắn tự nhận xuất chúng hơn tất cả thiên tài của Đông Hải Học Cung chúng ta sao?

- Lòng hiếu kỳ của ngươi thật nặng.

Hoa Giải Ngữ cười nói.

- Ai như ngươi, mỗi ngày chỉ biết tu luyện.

Thư Ngữ Yên trừng Hoa Giải Ngữ một cái, nói:

- Được rồi được rồi, biết ngươi không có hứng thú, ta đi đây.

Nói xong, Thư Ngữ Yên quay người, nện bước ly khai, thấp giọng nói:

- Diệp Phục Thiên, Phục Thiên, danh tự cũng rất hung hăng càn quấy nha.

Sau lưng, Hoa Giải Ngữ nghe được thanh âm của nàng, thân thể không khỏi chấn động, đôi mắt dễ thương chuyển qua, nhìn bóng lưng của Thư Ngữ Yên hỏi:

- Ngươi nói ai?

Thư Ngữ Yên xoay người nói:

- Diệp Phục Thiên, chính là gia hỏa tuấn tú kia.

Nàng vừa nói xong, đã thấy nụ cười của Hoa Giải Ngữ dần dần khuếch tán, sau đó như đóa hoa nở rộ, kiều diễm vô song, nhìn nụ cười trên mặt Hoa Giải Ngữ, Thư Ngữ Yên ngây dại nói:

- Ngươi làm sao vậy?

Nụ cười của Hoa Giải Ngữ rất sáng lạn, giống như không có nghe được lời của nàng hỏi.

- Ngươi sẽ không, cũng hoa si (*kiểu như bệnh mê trai) rồi đó chứ?

Thư Ngữ Yên có chút kinh ngạc nói.

- Không có.

Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng cười cười, nhìn Thư Ngữ Yên nói:

- Chỉ có hai người bọn họ đến sao?

- Nghe nói là đi theo một đệ tử của Thiên Tướng Cung, gọi Đường Uyển.

Thư Ngữ Yên nói.

- Như vậy sao.

Hoa Giải Ngữ cười nói:

- Ta biết rồi.

- Ta đi đây.

Thư Ngữ Yên nói xong liền rời đi, nàng đi rồi, trên mặt Hoa Giải Ngữ vẫn treo nụ cười, lộ ra vài phần dí dỏm, thấp giọng nói:

- Tên kia quả nhiên rất xấu.

Nói xong, nàng đi đến lan can, gió bao vây lấy thân thể của nàng, sau đó thân thể nàng trực tiếp nhảy xuống, thân hình uyển chuyển bay múa ở trên không trung, giống như tiên tử hạ phàm.

...

Đường Uyển từ ngày hôm qua Diệp Phục Thiên rời đi liền bề bộn nhiều việc, không ít người gặp nàng tìm hiểu tình huống của Diệp Phục Thiên và Dư Sinh, tựa hồ đều hiếu kỳ hai gia hỏa kia là ai.

Càng làm cho Đường Uyển bất đắc dĩ là, có nữ đệ tử của Thiên Tướng Cung cũng phạm vào hoa si, nhờ nàng giới thiệu nhận thức một chút, nhưng có lẽ Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đi Cầm Viên rồi, làm sao giới thiệu?

- Đường Uyển, có người tìm ngươi.

Lúc này có người lại tới tìm nàng, Đường Uyển có chút buồn bực, không quá muốn gặp.

- Lại đến nghe ngóng hai gia hỏa kia sao?

Đường Uyển thì thầm, bất quá người đến gọi nàng lại lộ ra thần sắc cổ quái, nói:

- Đường Uyển, lần này hẳn không phải.

- Vậy sao, là ai?

Đường Uyển hiếu kỳ nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️