Phục Thiên Thị

Chương 9: Quyết định của phong tình tuyết (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phục Thiên đi về phía Tần Y, hai mắt lóe sáng, dáng vóc và dung nhan này, chả trách Mạc Lam Sơn lại buông lời sỉ nhục kẻ “tiểu nhân đó.

Tần Y thấy Diệp Phục Thiên liền sầm mặt lại nói:

- Mấy ngày này ngươi đã đi đâu?

- Đương nhiên là đi tu hành.

Diệp Phục Thiên nói:

- Nếu đã đồng ý với Tần sư tỷ, tất nhiên phải cố gắng vượt qua kỳ thi Hương chứ.

Tần Y thấy Diệp Phục Thiên không có vẻ như đang nói dối, sắc mặt hòa hoãn vài phần, nếu thật sự có thể khích lệ hắn nỗ lực tu hành, chỉ cần kỳ thi Hương không quá kém thì nàng vẫn có thể xin học cung cho hắn thêm một ít thời gian.

- Đã bước vào Luyện Thể cảnh chưa?

Tần Y hỏi.

- Sư tỷ, ta đã đột phá Thần Lực cảnh.

Diệp Phục Thiên nghiêm túc gật đầu.

Nghe được lời của hắn, sắc mặt Tần Y trong nháy mắt lạnh đi, hung tợn trừng mắt, nàng ban đầu còn muốn xin cho hắn nên mới tin lời hắn nói.

- Phụt...

Những người bên cạnh cười phá lên, Lăng Tiếu đứng cách đó không xa tự bao giờ, thấy Diệp Phục Thiên nói:

- Tần Y sư tỷ, người như vậy hà tất phải để ý tới.

- Diệp Phục Thiên, thời gian sắp hết rồi, nếu ngươi còn muốn ở lại học cung, bảy ngày sắp tới phải nỗ lực đột phá Luyện Thể cảnh.

Tần Y có chút thất vọng, nghĩ đến đợt kiểm tra thiên phú ba năm trước quả thật quá đáng tiếc.

Diệp Phục Thiên tựa hồ hiểu được tâm trạng của Tần Y, hắn lại lộ ra nụ cười xán lạn, chí ít sư tỷ thật sự hy vọng hắn tốt lên.

- Yên tâm đi sư tỷ, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.

Diệp Phục Thiên nhếch miệng cười, ánh nắng sáng sớm thấp thoáng trên gương mặt non nớt trông rất đẹp mắt.

Trong lòng Tần Y cũng dịu bớt, lại nghe Diệp Phục Thiên nói:

- Sư tỷ đã đồng ý với điều kiện của ta thì cũng đừng quên nhé.

- Ngươi thật là...

Tần Y tức giận giậm chân, xoay người đi ra, chung quy nàng cũng chỉ là thiếu nữ mới mười bảy tuổi.

Rất nhiều người đều có chút ngây dại, sau đó càng thêm tức giận với Diệp Phục Thiên, trong ánh mắt còn có vài phần đố kỵ, đại khái là đố kỵ Diệp Phục Thiên có thể vui đùa không kiêng nể với Tần Y sư tỷ như thế, tuy là rất vô sỉ...

- Hà tất phải phí thời gian với loại người này.

Một giảng viên nam đến bên Tần Y thấp giọng nói.

Tần Y nhìn hắn nói:

- Kỳ thực hắn có thiên phú tốt, đến bây giờ ta cũng không biết, tại sao suốt ba năm lại không thể đột phá Tụ Khí cảnh, hay là, kỳ thi Hương này, hắn thực sự sẽ làm nê kỳ tích?

- Thật không hiểu nổi tại sao muội lại cứ ảo tưởng như thế.

Giảng viên bên cạnh lắc đầu, khó chịu nhìn về phía Diệp Phục Thiên.

Lúc này Diệp Phục Thiên cũng có chút buồn bực, nói với Dư Sinh nói:

- Vì sao ta nói thật lại không ai tin?

Dư Sinh im lặng nhìn hắn, hơn hai mươi ngày từ Tụ Khí cảnh đến Thần Lực cảnh, ai có thể tin được?

- Mùa xuân sang năm mình và ngươi đều sẽ chính thức vào học cung, có muốn giúp cả Tình Tuyết không?

Diệp Phục Thiên hỏi.

Dư Sinh nhìn Phong Tình Tuyết, lập tức gật đầu, nếu có thể tu hành cùng Diệp Phục Thiên, trước kỳ thi Hội sang năm Phong Tình Tuyết sẽ có cơ hội đột phá tầng bảy Huyền Diệu cảnh.

Diệp Phục Thiên tìm được Phong Tình Tuyết liền đi về phía nàng, rất nhiều người không tự chủ được tránh ra, tất nhiên là bởi vì Dư Sinh đang đứng ở phía sau hắn.

Nhưng lúc đang đến gần Phong Tình Tuyết bỗng nhiên có một người chắn trước mặt, đó chính là hảo bằng hữu của nàng... Mộ Dung Thanh

- Có chuyện gì sao?

Mộ Dung Thanh lãnh đạm hỏi.

- Ta tìm Tình Tuyết.

Diệp Phục Thiên cười nói.

- Ta biết, có chuyện gì ngươi nói ở đây đi.

Mộ Dung Thanh lại nói.

Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn Phong Tình Tuyết nói:

- Ta có chuyện muốn nói với muội.

- Ngươi đứng đó nói cũng được.

Ánh mắt Phong Tình Tuyết có chút né tránh, tựa hồ không dám nhìn Diệp Phục Thiên.

- Tình Tuyết, đây là ý gì?

Diệp Phục Thiên nghi ngờ nói.

- Không hiểu sao, ý là Tình Tuyết không muốn tiếp xúc quá gần với ngươi, chú ý chừng mực một chút.

Mộ Dung Thanh lạnh lùng nói.

Đồng tử Diệp Phục Thiên hơi co rút lại, ánh mắt trở nên sắc bén và cực kỳ nghiêm túc nhưng Phong Tình Tuyết vẫn cố né không nhìn hắn.

- Bỏ đi.

Chân mày Diệp Phục Thiên dần dần giãn ra, nhẹ giọng nói.

- Phục Thiên nói sau này sẽ cùng tu hành với muội.

Dư Sinh đột nhiên nói, ánh mắt của hắn cũng rất sắc bén.

Ánh mắt Diệp Phục Thiên ngưng đọng nhìn Dư Sinh, từ trước đến nay gia hỏa này không phải người nói nhiều, nhưng thời khắc này Dư Sinh hình như rất tức giận.

Lúc này Phong Tình Tuyết mới ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt của Dư Sinh, ngại ngùng thốt lên:

- Dư Sinh ca.

Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này, Diệp Phục Thiên muốn mời Phong Tình Tuyết cùng tu hành? Nực cười, kẻ này thực sự là kẻ nằm mơ nói mộng nhưng người nói ra là Dư Sinh, trong lúc nhất thời không ai dám xen vào.

- Ta biết Tình Tuyết rất tôn trọng ngươi, thế nhưng để Tình Tuyết và Diệp Phục Thiên cùng nhau tu hành, ngươi cho rằng Diệp Phục Thiên hắn xứng sao?

Mộ Dung Thanh nhìn Dư Sinh nói.

Dư Sinh căn bản không nhìn nàng, không coi trọng lời nói của nàng, vẫn nhìn Phong Tình Tuyết nói:

- Ta muốn biết suy nghĩ của muội.

Đôi bàn tay trắng trẻo của Phong Tình Tuyết nhắm chặt, cơ thể run nhè nhẹ, nàng nhìn Dư Sinh rồi nhìn Diệp Phục Thiên, nghiêm túc lắc đầu nói:

- Dư Sinh ca, chúng ta đều đã trưởng thành, vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn.

Nói những lời này, nàng thở dài, dường như nàng đang quyết định một việc quan trọng, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều nhưng cũng cảm thấy mất mát.

Sau khi Phong Tình Tuyết từ chối, Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu, quả nhiên nàng ấy đã trưởng thành.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️