Hoàn cảnh cầm viên ưu nhã có đình đài lầu các, trúc lâm, hòn non bộ u tĩnh thoải mái dễ chịu.
Đoàn người đi vào một tòa lầu các trước liền gặp một nữ tử chừng hai mươi tuổi đi tới, nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên sau đó nói với Đường Lam:
- Lão sư.
- Nhiếp Băng đây là Hoa thúc ngươi, còn có đệ tử của hắn.
Đường Lam giới thiệu nói:
- Đây là đại đệ tử Nhiếp Băng của ta, tiểu đệ tử tuổi trẻ xinh đẹp khác tu hành tại Đông Hải học cung, đệ tử ngươi muốn gây tai họa sợ là tạm thời không có cơ hội.
Diệp Phục Thiên cười khổ, thanh danh của mình đã bị lão sư làm cho bại hoại rồi.
- Hoa thúc.
Nhiếp Băng hô.
- Chỗ ở trước kia của ngươi ta chỉ cho người quét dọn chưa có ai ở qua, về sau ngươi còn ở nơi này lâu đi.
Đường Lam mở miệng nói ra.
- Cố lòng rồi.
Hoa Phong Lưu gật đầu.
- Cố lòng thì như thế nào, còn không phải gặp được người phụ lòng sao.
Đường Lam lãnh đạm nói, Hoa Phong Lưu như gặp khắc tinh đành phải cười khổ không nói.
- Đường di, kỳ thật lão sư có nghĩ tới ngươi, trước kia đã nghe hắn đề cập cô phụ một người, mỗi lần nghĩ đến sẽ đánh đàn, tiếng đàn mang theo ưu thương.
Diệp Phục Thiên mở miệng nói ra, ánh mắt Đường Lam hồ nghi nhìn Diệp Phục Thiên, nói:
- Thật sự?
- Ừm.
Diệp Phục Thiên rất nghiêm túc gật đầu:
- Trước kia ta không hiểu, hôm nay nhìn thấy Đường di trọng tình như thế, mới biết lão sư thương ở chỗ nào.
Đường Lam nhìn đôi mắt thiếu niên ngây thơ trong sáng ẩn ẩn đã tin tưởng vài phần, ánh mắt nhìn Hoa Phong Lưu nhưng chỉ thấy Hoa Phong Lưu lắc đầu thở dài:
- Chuyện cũ nhắc lại làm gì.
- Coi như ngươi có chút lương tâm.
Đường Lam thấy vậy liền tin, Dư Sinh đằng sau trợn mắt há hốc mồm vẻ mặt sùng bái nhìn về hai thầy trò phía trước.
- Nhiếp Băng, đem cầm của ta mang tới.
Đường Lam nói với Nhiếp Băng, Nhiếp Băng nhẹ gật đầu liền rời đi, thời điểm trở lại ôm một cây cổ cầm, mặc dù đã đoán được nhưng giờ phút này nhìn thấy đàn cổ không khỏi cảm khái:
- Ngươi vậy mà đem Độc U sửa xong.
- Độc U là cây cầm mà ngươi trước kia thích nhất, hôm nay coi như là vật quy nguyên chủ rồi.
Nhiếp Băng đem cầm đưa cho Hoa Phong Lưu nói.
Hoa Phong Lưu tiếp nhận, ngón tay gẩy dây đàn liền nghe được âm thanh đặc thù theo dây đàn truyền ra, lập tức đem người dẫn vào thế giới trống trải u tĩnh của cầm như có một cỗ ma lực.- Pháp khí.
Diệp Phục Thiên thầm nghĩ trong lòng, có pháp thuật gia trì binh khí thì được xưng là pháp khí.
- Phục Thiên về sau Độc U này liền truyền cho ngươi.
Hoa Phong Lưu đem cổ cầm đưa cho Diệp Phục Thiên nói, Đường Lam thấy một màn như vậy lộ ra thần sắc kinh ngạc, xem ra Hoa Phong Lưu đối với đệ tử này đã dốc hết tất cả, đối với một đời Cầm Ma mà nói thì cầm là tánh mạng của hắn.
Diệp Phục Thiên hai tay tiếp nhận, cười nói:
- Lão sư, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi.
- Ừm.
Hoa Phong Lưu cười gật đầu, hắn biết rõ Diệp Phục Thiên thiếu khuyết chỉ là thời gian.
- Ngươi lần này đến Đông Hải Thành có ý nghĩ gì, báo thù hiển nhiên là không thể nào, ta tuy có ý nghĩ muốn phế hắn nhưng lại không phải là đối thủ của hắn.
Đường Lam mở miệng nói, Hoa Phong Lưu tự nhiên biết rõ nàng chỉ ai, đối thủ cũ của hắn “Họa Thánh.
- Ta cũng không có ý niệm báo thù trong đầu, đến Đông Hải Thành là vì muốn cho Phục Thiên học ở trường, nhưng kỳ thi mùa xuân nhập môn đại khảo thí năm nay đã qua, muốn nhập Đông Hải học cung sợ là phải đợi sang năm, những năm này tại Đông Hải Thành ngươi có biết những biện pháp khác để xin vào hay không?
Hoa Phong Lưu hỏi Đường Lam.
Đường Lam lắc đầu, nói:
- Trừ phi những nhân vật phía trên học cung chịu tự mình thu đồ đệ.
Hoa Phong Lưu lộ ra ý suy tư, tựa hồ có chút sầu muộn.
- Lão sư, vì sao nhất định phải đi Đông Hải học cung?
Diệp Phục Thiên hỏi.
- Thanh Châu Học Cung đối với Thanh Châu Thành mà nói là Thánh Địa, đệ tử chánh thức Thanh Châu Học Cung thân phận siêu nhiên, các đại nhân vật Thanh Châu Thành phần lớn từ đó đi ra mặc dù là thành chủ cũng phải kính trọng ba phần.
Hoa Phong Lưu nhìn về phía Diệp Phục Thiên mở miệng nói:
- Đông Hải học cung cũng đồng dạng thậm chí chỉ hơn chứ không kém, tại Đông Hải Thành học cung Võ Phủ không chỉ một tòa nhưng Đông Hải học cung chính là vào ba trăm năm trước đại dưới bối cảnh hỗn loạn lại thống nhất sáng lập lần đầu tiên, sau lưng Đông Hải học cung có Đông Hải Thành tông môn thế gia cấp cao nhất, cho đến hôm nay cũng vậy.
- Lão sư có ý tứ là, Đông Hải học cung không chỉ là một tòa học cung?
Diệp Phục Thiên nói.
- Đúng, Đông Hải học cung so với tưởng tượng của ngươi phức tạp cường đại hơn nhiều, ngươi nếu ở Đông Hải học cung học thì tại Đông Hải Thành sẽ an toàn rất nhiều.
Hoa Phong Lưu giải thích, Diệp Phục Thiên gật đầu hiển nhiên minh bạch kế hoạch trong nội tâm lão sư sớm đã có sắp xếp tốt, nếu không cũng sẽ không dễ dàng dẫn hắn đến Đông Hải Thành.
- Ta và lão sư ngươi năm đó tại Đông Hải học cung quen biết.
Trong thanh âm Đường Lam có thương cảm nhàn nhạt như là nhớ lại chuyện cũ.
- Khi đó, chúng ta cũng lớn như ngươi vậy.
Hoa Phong Lưu cũng cười nói.
- Đúng vậy, lứa tuổi tốt đẹp cỡ nào vì ngươi ta nguyện trả giá thanh xuân tốt đẹp nhất, nhưng tương tự ngươi cũng quen biết nàng ở Đông Hải học cung.
Đường Lam tiếp tục nói.
- Không đề cập nữa.
Hoa Phong Lưu cười khổ nói.
- Chột dạ?
Đường Lam tính tình nóng lên, lại châm chọc nói:
- Năm đó tướng mạo ta mặc dù không bằng nàng, nhưng vô luận thiên phú hay dung nhan đều xem như kinh tài tuyệt diễm, đáng thương lại không thuộc về mình.
- Có chút mệt mỏi, Phục Thiên cõng ta đi nghỉ ngơi.
Con mắt Hoa Phong Lưu như muốn nhắm lại, Diệp Phục Thiên trừng hai mắt lập tức nói:
- Được.
Nói xong liền tiến lên cõng Hoa Phong Lưu tiến về lầu các, ánh mắt Đường Lam nhìn bóng lưng của hắn có chút oán niệm, bất quá Hoa Phong Lưu đi đứng không cách nào tự mình làm được thì tâm lại mềm nhũn ra ánh mắt dần dần nhu hòa.
Diệp Phục Thiên cõng Hoa Phong Lưu đi đến lầu các, mở miệng nói:
- Lão sư, sư mẫu năm đó là Nam Đẩu thế gia tiểu công chúa cùng Giải Ngữ hiện tại giống nhau, nàng ban đầu ở Đông Hải học cung tu hành, Giải Ngữ có phải ở đó hay không?